Chương 9: Ba con sói? Cậu cũng quá coi thường tớ!

“Một phòng giường lớn.” Tề Hành dùng thẻ thành viên màu đen gõ vào quầy đá cẩm thạch, từng chút để lộ ra dáng vẻ gấp gáp.

“...... Đừng nói với bố tôi.” Anh ấy nháy mắt, thấp giọng bổ sung một câu.

Quầy lễ tân phụ trách check in gật đầu hiểu rõ, ánh mắt rất quy củ cũng không nhìn Châu Nhụy.

Châu Nhụy đứng sau lưng Tề Hành có chút bối rối nhìn anh ấy quẹt thẻ trả tiền.

“Thật xin lỗi, tớ không biết sẽ đắt như vậy.” Trong thang máy Châu Nhụy nhỏ giọng xin lỗi.

Cô ấy mang theo năm trăm nhân dân tệ nhưng kết quả chỉ đủ số không của một căn phòng.

“Con phố phía sau có phòng đồng hồ giá rẻ chuyên dùng để bắn pháo, hai giờ chỉ có một trăm tệ.” Tề Hành không nhìn côấy, lưu manh nói như có kinh nghiệm bách chiến. “Thế nhưng ta nhìn không vừa mắt, muốn làm thì cũng phải làm ở chỗ thoải mái, cậu cảm thấy thế nào?”

Thấy Châu Nhụy không nói gì, Tề Hành đang suy nghĩ có phải anh ấy nói quá mức không?”

Anh ấy mượn mặt gương phản chiếu trên thang máy nhìn trộm Châu Nhụy, Châu Nhụy cúi đầu mũi nhìn chân, lỗ tai đỏ bừng.

Tề Hành biết cái gì mà “bạn giường”, “công việc tốt” đều là nhảm nhí, Châu Nhụy như vậy tám phần là ngay cả tay đàn ông cũng chưa từng nắm.

Anh ấy cảm thấy Châu Nhụy nói những thứ kia phần lớn là thua trong trò chơi “Thật lòng hay mạo hiểm”.

Về phần anh ấy “thượng bộ” đến mở phòng, tất nhiên cũng chỉ là chơi lớn.

“Công việc tốt đúng không?” Tề Hành lười biếng nằm lên giường, “Vậy để tớ mở rộng kiến thức đi.”

Châu Nhụy đeo ba lô hai vai đứng bên cửa, sắc mặt tái nhợt.

Tề Hành vừa tức giận vừa buồn cười, làm cho anh ấy “bức lương vi kiều”.

“Được rồi, giỡn với cậu chút thôi.” Tề Hành cởϊ áσ khoác ra rồi ném sang một bên, hắng giọng nói.

Đột nhiên Châu Nhụy giống như tỉnh táo lại vội vàng rót cho anh ấy một ly nước.

Vì quá căng thẳng mà suýt chút nữa cô ấy làm rơi ly nước.

“...... Xin lỗi.” Cô ấy để cốc nước ở bên cạnh rồi nói nhỏ, “Tớ đi vệ sinh, cậu ... cậu uống nước đi.”

Hai phút sau, Tề Hành dùng một cước đá văng cửa toilet.

“Châu Nhụy!” Anh ấy nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô ấy, trong đó xen lẫn hơi thở không kiềm chế được.

Châu Nhụy nhìn khuôn mặt đỏ bừng đang tức giận đùng đùng của Tề Hành cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Cô ấy đã hạ thuốc trong ly nước rót cho Tề Hành.

Thuốc kí©ɧ ɖụ©.

Nghe nói phản ứng nhanh và có hiệu quả rất kỳ diệu, “Ngay cả hòa thượng ăn chay niệm Phật cũng không thể kiềm chế được.”

Chị cả làm nghề buôn bán da thịt đã nói như vậy.

Chị cả muốn quay đầu tìm một người đàn ông có gia cảnh tốt thế nhưng đối phương đã có vợ có con nên tất nhiên sẽ không ly hôn vì chị ta.

Chị ta cũng muốn mang thai bức cung nhưng người đàn ông lại làm đầy đủ các biện pháp bảo hộ.

“Chỉ một viên mà anh ấy giống như biến thành người khác, thiếu chút nữa anh ấy đã nuốt hết cả người!”

Tề Hành bước vào toilet, khí thế hoàn toàn khác với ngày bình thường.

Châu Nhụy kìm lòng không được lùi về phía sau.

Hộp bαo ©αo sυ đang ở trong tay cũng rơi xuống đất.

Khóe miệng Tề Hành khẽ nhếch lên, anh ấy đi tới cúi xuống nhặt lên.

“Ba con giả vờ?” Anh ấy xoay hộp nhỏ quanh ngón tay rồi đi rồi trước mặt Châu Nhụy, giơ tay nắm lấy cằm ép cô ấy ngẩng đầu lên: “Châu Nhụy, cậu cũng quá coi thường tớ rồi.”