Chương 12: Bại lộ

Lúc Thẩm Dịch rời nhà đến lớp, Kỷ Chiêu bắt đầu chạy về nhà mình thu dọn đồ đạc, cậu không thể ở lại thành phố tồi này nữa, tại sao hai người yêu của cậu đều là kẻ biếи ŧɦái.

Kỷ Chiêu sờ sờ cái mông sưng tấy của mình, đau đến vặn vẹo.

Tốt nhất là nên chạy thôi, về phần Phương Thành Vân và Thẩm Dịch, bọn họ nên tự tiêu thụ nội bộ đi, đừng ra tay hãm hại thêm người khác, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.

Kỷ Chiêu nhanh chóng đặt vé máy bay đến nước M và lên kế hoạch trốn thoát trước khi Thẩm Dịch phát hiện. Chỉ là không may cho cậu, thời gian đặt vé quá trễ chỉ còn một chuyến bay vào buổi tối.

Tan làm Thẩm Dịch về nhà, phát hiện không có ai ở đó, Kỷ Chiêu sợ y đến nhà tìm mình đã trốn sang nhà Lâm Hạc được một lúc.

Bên kia Thẩm Dịch phát hiện Kỷ Chiêu không có ở nhà, y cau mày lấy di động ra gọi, quả nhiên không liên lạc được, chắc chắn Kỷ Chiêu đã chặn y.

Thẩm Dịch thở dài, chắc là hôm qua cậu đã bị mình đánh hơi nặng tay.

Khi biết Kỷ Chiêu lên giường với người khác sau lưng mình, phản ứng đầu tiên của Thẩm Dịch là tức giận, rõ ràng y là người không chịu được sự phản bội, theo tính cách của y hẳn là nên cắt đứt với Kỷ Chiêu, nhưng không hiểu sao Thẩm Dịch lại không làm vậy.

Y nghĩ hay là cho Kỷ Chiêu thêm một cơ hội, chỉ cần sau này Kỷ Chiêu không làm bậy với người khác.

Thẩm Dịch cười khổ, không ngờ mình lại là người xuống nước trước, y đứng dậy ra ngoài, lái xe đến chổ Kỷ Chiêu dỗ cậu quay về trước đã.

Nhưng khi đến trước cửa nhà Kỷ Chiêu, Thẩm Dịch gặp một người mà y không ngờ tới.

“Thành Vân?”

Phương Thành Vân tới đây đã lâu, bấm chuông được một lúc nhưng không thấy ai trả lời, gọi điện thoại cho Kỷ Chiêu cũng không có người trả lời.

Hắn cũng rất ngạc nhiên khi thấy Thẩm Dịch xuất hiện tại nơi này, “Ồ? Em làm gì ở đây vậy?”

“Tìm người.” Thẩm Dịch cảm giác được có điều gì đó không bình thường, “Anh cũng tìm Kỷ Chiêu à?”

Phương Thành Vân gật đầu: “Ừ, em cũng biết Kỷ Chiêu sao?”

Suy nghĩ một lúc Thẩm Dịch đã hiểu ra mọi chuyện, ha ha, y đã đánh giá thấp Kỷ Chiêu rồi, cậu thực sự có thể lừa gạt cả y và Phương Thành Vân.

Thẩm Dịch trực tiếp hỏi: “Trước đây em ấy là tình nhân của anh? Tuần trước anh ngủ với em ấy à?”

Phương Thành Vân gật đầu, hắn cũng không phải kẻ ngốc, nghĩ nghĩ một lát hắn cảm thấy thật khó tin, “Người lúc trước em nói là…”

Thẩm Dịch gật đầu, hai người đều mang vẻ mặt không vui, bầu không khí nhất thời trở nên im lặng.

Hồi lâu sau, Phương Thành Vân lên tiếng trước.

“Giờ em ấy ở đâu?”

“Tôi không biết.” Thẩm Dịch nhìn anh, “Sao vậy, anh còn tìm à?”

“Em định bỏ cuộc?” Phương Thành Vân nhướng mày, “Cảm ơn trước.”

“Đương nhiên không.”

“Trước tiên bắt được tiểu dối trá đó rồi tính sau….”

Kỷ Chiêu còn chưa biết, chuyện cậu một chân dẫm hai thuyền đã bị lộ, cậu ở bên cạnh Lâm Hạc đợi đến gần giờ bay mới ra ngoài.

Lâm Hạc vỗ vỗ vai cậu: “Bảo trọng, Chiêu Chiêu.”

“Được rồi, đi đây.” Kỷ Chiêu vẫy vẫy tay, đi ra ngoài bắt taxi đến sân bay.

Vừa xuống xe liền nhìn thấy Phương Thành Vân và Thẩm Dịch đứng cách đó không xa, tim Kỷ Chiêu ngừng hai nhịp.

Tại sao hai người họ lại ở đây! Trong lòng Kỷ Chiêu gào thét.

Thấy hai người đang từ từ đi về bên này, Kỷ Chiêu không khỏi lùi hai bước, quay đầu muốn chạy trốn.

Một bàn tay nắm lấy cổ áo Kỷ Chiêu: “Sao em lại chạy?”

Nhìn Thẩm Dịch đứng trước mặt, lại nhìn Phương Thành Vân ở phía sau, Kỷ Chiêu bộ dáng đáng thương, yếu đuối, bắt lực.

“Các anh, các anh, gϊếŧ người là phạm pháp.”

Kỷ Chiêu cảm nhận được tay Thẩm Dịch lướt qua đầu mình, dần dần chuyển xuống sau gáy.

“Tại sao Chiêu Chiêu lại nghĩ xấu cho chúng tôi như vậy, chúng tôi là công dân tuân thủ pháp luật.” Kỷ Chiêu bị hai người bắt đi, sau khi lên xe của bọn họ, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.

Kỷ Chiêu lúc này ngồi cực kỳ bồn chồn, một phần do căng thẳng, một phần do mông cậu vẫn còn sưng tấy, ngồi lâu rất đau.

Phương Thành Vân đang lái xe phía trước, qua gương nhìn thấy bộ dáng bồn chồn của Kỷ Chiêu liền lạnh lùng châm chọc: “Sao thế? Trên ghế có đinh đâm vào mông em?”

Kỷ Chiêu lựa chọn im lặng, Thẩm Dịch bên cạnh đã tốt bụng giải đáp giúp cậu: “Hôm qua tôi suýt chút nữa đã đập nát mông em ấy, bây giờ hẳn là ngồi không thoải mái.”

Đột nhiên cậu bị Thẩm Dịch kéo qua, nằm trên đùi y, không nhịn được kêu lên một tiếng: “A!”

“Nếu không muốn ngồi thì nằm đi.”

Sau lưng đột nhiên lạnh buốt, quần và qυầи ɭóŧ đều bị cởi ra ném xuống đất, cặp mông sưng đỏ của Kỷ Chiêu lộ ra ngoài, cậu không tránh khỏi rùng mình hai cái.

Phương Thành Vân nhìn qua kính chiếu hậu, lắc lắc đầu: “Chậc, là em đánh à?”

“Thực tàn nhẫn a.”

Thẩm Dịch bình tĩnh: “Anh đau lòng à?”

“Đương nhiên là không, loại tiểu dối trá chuyên gạt người này nên nhốt lại đánh đòn để học cách cư xử.”