Chương 9: Em thật can đảm

Khi Kỷ Chiêu trốn ra khỏi biệt thự của Phương Thành Vân, Phương Thành Vân còn đang đợi Thẩm Dịch trước cổng đại học A.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ bảy mươi của ông nội Phương Thành Vân, hai người sẽ cùng nhau đến dự tiệc.

Cốc cốc.

Cửa sổ vang lên tiếng gõ, Phương Thành Vân quay đầu nhìn thấy bóng dáng Thẩm Dịch bên ngoài, hắn hạ của kính xe xuống mỉm cười với Thẩm Dịch.

“Đã lâu không gặp, Thẩm Dịch.”

Thẩm Dịch mở cửa xe ngồi vào ghế phụ: “Quả thực đã lâu không gặp, chuyện ở chi nhánh đã giải quyết xong chưa?”

“Không có vấn đề gì lớn, đều giải quyết rồi.”

“Trước tiên đi lấy quà tôi chuẩn bị cho ông nội, sau đó hả trở về nhà cũ.”

“Được.”

Bữa tiệc tối rất nhiều người, Phương Thành Vân với tư cách là gia chủ bận rộn xã giao cả một đêm.

Nhân lúc vắng người, Phương Thành Vân lên sân thượng hóng gió, lấy di động kiểm tra tin nhắn của Kỷ Chiêu, nhưng hộp thư đến trống rỗng, hai tin nhắn hắn gửi trước đó vẫn nằm lẻ loi trong khung thoại.

Phương Thành Vân cau mày, chuyện gì xảy ra vậy? Hắn mở camera giám sát trong biệt thư ra rồi cẩn thận theo dõi từng hành động của Kỷ Chiêu.

Nhìn thấy khoảng chín giờ Kỷ Chiêu rời khỏi phòng ngủ, động tác mạnh bạo, ngay cả chuyển động của cậu trong video cũng có thể cảm nhận được sự tức giận trong đó, sau đó hắn nhìn quanh phòng bếp một lượt, bữa ăn do mình chuẩn bị vẫn còn nằm trên bàn, cậu không ăn gì đã trực tiếp rời khỏi biệt thự.

Sau cơn tức giận ngày hôm qua, Phương Thành Vân thầm nghĩ tương lai hắn nên kiểm soát cảm xúc của mình nhiều hơn.

Phương Thành Vân cố gắng gửi tin nhắn cho Kỷ Chiêu nhưng lại phát hiện phía trước dòng tin nhắn có một dấu chấm than màu đỏ.

Không nghi ngờ gì nữa, Kỷ Chiêu chắc chắn đã chặn hắn.

Phương Thành Vân quyết định trước tiên đợi cậu bình tĩnh lại, sau đó mới đến tìm Kỷ Chiêu xin lỗi.

“Xem gì đó.”

Giọng nói của Thẩm Dịch truyền đến, Phương Thành Vân xoay người theo hướng phát ra âm thanh thấy Thẩm Dịch đã đứng phía sau mình.

“Không có gì.” Phương Thành Vân lắc lắc đầu.

“Anh mệt à? Sao anh không về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa để tôi đón khách.”

Hôm nay Thẩm Dịch chú ý thấy Phương Thành Vân lơ đãng không chỉ một lần, hắn lén lút kiểm tra điện thoại mấy lần, giống như đang chờ tin nhắn của ai đó, vẻ mặt cũng có phần thất vọng, Thẩm Dịch cũng bắt đầu suy đoán một chút.

“Gần đây anh gặp chuyện gì à?”

“Tôi thấy hôm nay anh có chút không ổn?”

Phương Thành Vân hơi do dự không biết có nên nói rõ ràng về chuyện của hắn với Kỷ Chiêu cho Thẩm Dịch biết hay không.

Hai người mặc dù là liên hôn nhưng vẫn có chút cảm tình với nhau, nhưng cả hai cũng muốn duy trì mối quan hệ lợi ích này, sau khi bàn bạc đưa ra phương án là mỗi người có thể tự tìm bạn tình cho mình.

Lúc mới bắt đầu mối quan hệ đó với Kỷ Chiêu, Phương Thành Vân cũng đã đề cập với Thẩm Dịch, nhưng khi đó hắn cũng không quá quan tâm đến Kỷ Chiêu nên cả Thẩm Dịch và Phương Thành Vân đều không quá để ý đến mối quan hệ này.

Bây giờ hắn muốn nghiêm túc với Kỷ Chiêu, nên nói rõ với Thẩm Dịch và bàn lại về mối quan hệ tương lai của bọn họ, hiện tại cả Phương gia và Thẩm gia đều phát triền rất tốt, cho dù hai người không có mối quan hệ hôn nhân ràng buộc này cũng không quá ảnh hưởng.

Phương Thành Vân nuốt xuống những lời định nói, gật gật đầu: “Tôi có việc phải làm, tối nay tôi lại nói chuyện với em.”

Thẩm Dịch cũng nghĩ đến việc gì, y vẫn chưa nói với Phương Thành Vân về chuyện gần đây của y với Kỷ Chiêu, gật đầu đáp ứng Phương Thành Vân, dự định tối nay sẽ nói mọi chuyện với hắn.

Hai người có một căn biệt thự chung, bình thường đều mỗi người một nơi, có việc gì sẽ đến đó, tối nay bọn họ cùng nhau đến đó trao đổi về chuyện của mỗi người.

___

“Có chuyện gì cứ nói thẳng đi.” Nhìn vẻ mặt không biết nên bắt đầu từ đâu của Phương Thành Vân, Thẩm Dịch quả quyết.

Phương Thành Vân thấy vậy cũng không do dự nữa, trực tiếp nói cho Thẩm Dịch biết chuyện của mình và Kỷ Chiêu, nhưng vẫn cẩn thận không để lộ tên cậu.

“Chuyện là như vậy.”

Thẩm Dịch nghe xong ngược lại rất bình tĩnh. “Hiểu rồi, chúc mừng anh.”

“Cách đây không lâu tôi cũng tìm được một nhóc, nhóc con tôi gặp lúc còn nhỏ, em ấy rất đáng yêu, sau này tôi sẽ giới thiệu với anh.”

Phương Thành Vân cũng thở phào nhẹ nhõm, sẽ tốt hơn cho Thẩm Dịch và hắn nếu họ tách nhau ra.

Phương Thành Vân: “Lát về nhà, tôi sẽ nói chuyện với cha mẹ, hẳn là họ sẽ hiểu cho quyết định này.”

“Hợp tác của hai công ty cũng kết thúc rồi, hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu.”

Đêm đó hai người bàn bạc đại khái chuyện tương lai và thời cơ thích hợp làm thủ tục ly hôn.

Kỷ Chiêu đã trở về căn hộ của mình, nhìn vết thương khắp người mình, cậu im lặng lấy di động ra bắt đầu gõ bàn phím.

[Thẩm ca, gần đây tôi có việc phải làm không thể đến chổ anh được.]

Để tránh cho họ nghi ngờ, cậu sẽ không gặp ai cả cho đến khi vết thương trên người biến mất.

Thẩm Dịch cũng không hỏi nhiều, chỉ kêu cậu chú ý an toàn.

Kỷ Chiêu rất hài lòng, Thẩm Dịch mặc dù hay giở trò đồϊ ҍạϊ nhưng lúc bình thường vẫn rất ôn hoà, không như Phương Thành Vân, đồ không có lương tâm.

Đã lâu không có một ngày bình yên như vậy, Kỷ Chiêu liền bắt đầu tìm Lâm Hạc ra ngoài chơi.

“Thật sự quyến rũ được vợ của Phương Thành Vân sao?” Lâm Hạc vỗ tay, “Chiêu Chiêu của chúng ta vẫn là nhất.”

“Vậy hiện tại cậu định tiếp tục mối quan hệ với Phương Thành Vân không?”

Lâm Hạc tò mò.

Kỷ Chiêu nhấp một ngụm rượu, nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Không biết, thôi quên đi.”

“Cậu thậm chí còn không biết hai ngày trước anh ta nói với tớ rằng, anh ta muốn cưới tớ.”

Nghĩ đến đây, tóc gáy Kỷ Chiêu liền dựng đứng, vội vàng lắc đầu muốn đem chuyện này gạt sang một bên.

“Anh ta phát hiện tớ ngủ với người khác, suýt chút nữa đã cᏂị©Ꮒ tớ chết trên giường. Nếu anh ta biết người ngủ tôi là Thẩm Dịch, chậc chậc….”

Đến thời điểm đó, Phương Thành Vân không gϊếŧ cậu mới là lạ, hơn nữa tuy cậu có thích Phương Thành Vân nhưng không thích đến mức muốn kết hôn với hắn.

Hiện tại trái tim cậu chia làm hai, một nửa cho Phương Thành Vân, nửa còn lại nằm ở chổ Thẩm Dịch, nhưng một người không thể nào được nhận tình cảm từ hai người một lúc, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc đó.

Cuộc đời chỉ có mấy chục năm, nên tận hưởng thì tận hưởng thôi, nếu thật sự bị phát hiện thì ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Chạy trốn mặc dù đáng xấu hổ nhưng hữu ích.

Kỷ Chiêu suy nghĩ vu vơ không để ý uống quá nhiều, đầu óc cũng choáng váng, chỉ muốn nhìn thấy Thẩm Dịch nên lấy điện thoại ra bấm số gọi.

Rè rè.

Bên kia di động, sau hai hồi chuông đã được nhấc máy, Thẩm Dịch cau mày khi nghe được âm thanh truyền ra.

“Kỷ Chiêu? Em đang ở đâu?”

Nghe thấy giọng Thẩm Dịch, Kỷ Chiêu cười khúc khích, ngoan ngoãn báo cho anh biết tên quán bar.

Thẩm Dịch tra địa chỉ rồi lái xe thẳng đến đó.

Ánh mắt vừa lướt qua đã phát hiện bóng lưng Kỷ Chiêu, Thẩm Dịch sải bước dài đến bên cạnh cậu, mới nhìn thấy bên cạnh cậu còn có một người khác.

Sau khi lịch sự chào hỏi Lâm Hạc, Thẩm Dịch trực tiếp bế Kỷ Chiêu đang ngủ say về mang về nhà.

Đến phòng ngủ, Thẩm Dịch giúp Kỷ Chiêu cởϊ qυầи áo để cậu có thể ngủ thoải mái hơn nhưng những vết bầm tím trên làn da trắng như tuyết lại làm cay đôi mắt y.

Y không khỏi tăng lực động tác tay khiến Kỷ Chiêu đã ngủ say phát ra tiếng kêu đau đớn.

Động tác của Thẩm Dịch không hề dừng lại, cởi sạch sẽ quần áo Kỷ Chiêu, nhìn thấy đủ loại dấu vết trên người cậu, rất dễ khiến người ta biết được chuyện gì đã xảy ra, chắc chắc là một cuộc ân ái mãnh liệt.

Sắc mặc Thẩm Dịch âm trầm, cún con của y, dám ở sau lưng y đi tìm tên đàn ông hoang khác.

Thẩm Dịch kìm nén cơn tức giận để tránh làm điều gì đó điên rồ, nhưng không ai biết y đang suy nghĩ gì.

Ngày hôm sau Kỷ Chiêu tỉnh dậy vì lạnh, không biết chăn đã bị cậu đá đến nơi nào, trong đầu mơ mơ màng màng nghĩ đã có ai cởϊ qυầи áo của cậu ư? Lạnh như vậy.

Nghĩ đến đây, cơn buồn ngủ của cậu cũng bay biến mất.

Kỷ Chiêu đột ngột bật dậy, nhìn thân thể trần trụi của mình, sau đó lại nhìn khung cảnh xung qunah, đây không phải là nhà Thẩm Dịch sao? Tối qua cậu đã gọi cho Thẩm Dịch? Thẩm Dịch có nhìn thấy dấu vết Phương Thành Vân để lại trên người cậu không?

Đang nghĩ ngợi một đôi chân dài đã xuất hiện trong tầm mắt, Kỷ Chiêu đột nhiên ngẩng đầu bắt gặp khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Dịch.

Nhưng biểu cảm lúc này của y không phải quá dễ nhìn.

“Tỉnh rồi.” giọng Thẩm Dịch cũng không chút độ ấm.

“Em thật can đảm, dám tìm người khác lên giường.”