Chương 7

Chương 7

Chân của Kiều Diệp hơi đau khiến bước đi có chút khập khiễng, gốc đùi đỏ ửng, chiếc cài tai mèo xoã rũ rượi trên tóc, cổ và xương quai xanh đầy những dấu hickey trông rất kinh hoàng.

Sau bữa tối, cậu dựa vào ghế sô pha chơi game, trình độ chơi game của cậu không tệ, nhưng cậu không chịu nổi tính cách của đồng đội mình, cậu tức giận với đám đàn con này đến mức tâm lý bùng nổ. Kết quả là vừa chơi game vừa mắng cha mắng mẹ chúng nó.

Lý Trạch Giai rửa chén xong, trở lại phòng khách liền nhìn thấy cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, với vẻ mặt đầy chua xót cùng hận ý, vừa lẩm bẩm nói: "Kiếp trước ta sợ là có thù với đám đồng đội heo này, bằng không sao lại tra tấn tinh thần tôi đến thế."

Lại một lần nữa chết đi, hai mắt cậu trống rỗng nằm ở trên ghế sô pha chờ đợi thời điểm tái sinh, Lý Trạch Giai đi đến cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua tình hình, thuận lợi tiếp tục chơi, không đến năm phút đồng hồ trên màn hình đã tuyên bố trận đấu kết thúc.

Lý Trạch Giai đưa điện thoại cho cậu, Kiều Diệp lắc lắc đầu "Không chơi nữa". Cậu đã chơi hai ván, trong hiệp đầu đồng đội của cậu điều mắng nhau, điều này đã hoàn toàn xoá sạch tinh thần chiến đấu của cậu. Dù sao cũng không muốn chơi nữa, hai ngày tới cũng không muốn chạm vào trò chơi này dù chỉ một lần.

Rèm cửa trong phòng bị kéo thật chặt, trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt của du͙© vọиɠ, Lý Trạch Giai dứt khoát không bật đèn, bọn họ hôn nhau dưới ánh đèn từ điện thoại di động.

Ngày mai là thứ bảy, bọn họ có trọn vẹn hai ngày để bừa bãi làʍ t̠ìиɦ, Kiều Diệp nghĩ thầm.

Tối đến hai người lại tiếp tục làm chuyện quan trọng đó, vẫn không sử dụng bαo ©αo sυ, khiến cái bụng phẳng lì của cậu căng phồng vì tϊиɧ ɖϊ©h͙, như thể vó một phôi thai đang được thụ thai.

Cơ thể Kiều Diệp ướt sũng nhớp nháp, dươиɠ ѵậŧ của Lý Trạch Giai vẫn còn cắm trong âʍ ɦộ của cậu, chặn không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, đôi mắt sắc bén của anh hơi híp lại, ôm lấy Kiều Diệp vào lòng, vuốt ve tấm lưng trắng nõn mềm mại của cậu.

Mềm mại và mệt mỏi đan xen, Kiều Diệp nằm trên ngực anh ngủ thϊếp đi, Lý Trạch Giai bế cậu vào phòng tắm, tách hai chân cậu ra, lỗ nhỏ bị nong đến mức không thể đóng lại, âʍ ɦộ trở nên sưng đỏ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ sáng bóng tí tách men theo hai đùi chảy xuống.

Thoạt nhìn Kiều Diệp có vẻ rất gầy, nhưng thật ra cậu không hề gầy, eo và bụng cậu có những đường cơ săn chắc, đó là vẻ đẹp độc nhất vô nhị của cậu thiếu niên trong mắt và Lý Trạch Giai, từng bộ phận trên cơ thể, thậm chí là xương cốt của cậu điều vừa phải cân đối, nên từ cái nhìn đầu tiên đã lọt vào tầm ngắm của anh.

Bàn tay tinh tế của Kiều Diệp đặt trên thành bồn tắm, dọc theo bàn tay Lý Trạch Giai hôn lên khắp cơ thể cậu, khi đến giữa hai chân, Kiều Diệp vô thức kẹp lại hai chân, bị cưỡng chế bởi sự liếʍ láp khiêu gợi dọc theo trốn của hắn, cậu dạng ra hai chân để lộ ra cái lỗ trơn tuột.

Lý Trạch Giai không làm phiền cậu nữa, để lại một nụ hôn trên âʍ ɦộ, nói "ngủ ngon" rồi bế Kiều Diệp trở lại phòng ngủ.

Kiều Diệp cuộn mình trong chăn, vẻ mặt ngơ ngác sững sờ, giống như một mỹ nhân ngư đã rời khỏi biển, mất đi đuôi cá phải rung rẩy bước đi trên đôi chân mịnh màng như satin.

Ngăn kéo trên bàn được mở ra một nửa, ánh sáng lặng lẽ phản chiếu trên dòng chữ màu đen của viên thuốc tránh thai, ánh mắt Lý Trạch Giai trở nên sâu thẳm, anh vùi đầu vào cổ Kiều Diệp, hôn trên vết hôn do chính mình tạo ra, anh khẽ cười.

Anh ta từng đưa Kiều Diệp đi khám sức khỏe, kết quả khám cho thấy Kiều Diệp có khả năng mang thai, ngoại trừ không có khinh nguyệt đến hàng tháng thì mọi chuyện vẫn như bình thường, vậy nên anh mới phóng đãng hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ từ tìиɧ ɖu͙©.

Lý Trạch Giai muốn Kiều Diệp mang thai, với cái bụng to sinh ra đứa bé thuộc về anh và cậu, khiến cậu trở nên ngoan ngoãn dựa vào anh, để thỏa mãn ham muốn độc chiếm và khiểm soát đê hèn của anh, cơ hội này đã đến hàng chục lần như hôm nay.

Anh lấy những viên thuốc ra khỏi vỉ, cho vào miệng và nhai nuốt nó, anh đã khá quen với vị đắng chát của nó, thậm chí còn bắt đầu thưởng thức vị ngọt bùi bởi tình yêu do viên thuốc này mang lại.

Anh đã quá quen thuộc với những thứ như thuốc, khi mới phát hiện ra mình không bình thường, anh đã uống rất nhiều thuốc nhưng chẳng ăn thua gì, tình trạng không hề được cải thiện mà càng ngày càng trầm trọng, khiến anh giải phóng con thú dữ trong lòng mà tìm người để ăn thịt.

Sau đó, Kiều Diệp xuất hiện, đột ngột như cơn mưa mùa thu, rơi xuống vùng đất cằn cỗi hoang vắng, giải cứu anh, nuông chiều hết thảy những điều xấu xa và ham muốn kiểm soát của anh, chậm rãi rơi vào vũng lầy của anh, từ từ sa ngã, cả đời quấn lấy anh.

Ánh trăng chiếu vào đôi mắt nhắm nghiền của Kiều Diệp, tố cáo những vết đỏ trên làn da nhợt nhạt như nước chảy, thể hiện tình yêu nóng bỏng.

__________

Sau khi viết chương này, khả năng cao là Lão Lý sẽ không để Kiều Diệp uống thuốc .

Mọi người đừng quan tâm đến những viên thuốc tránh thai mà anh ấy đã uống.