Chương 17

Lý do cơ quan công an tìm Thời Mạch rất đơn giản, điều tra chuyện giữa cậu và Lý Gia.

Thời Mạch kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần, không có tâm trạng chơi trò vu hãm này với Lý Gia, cậu kể rành mạch từ đầu đến cuối sự việc ngày hôm đó, cung cấp thêm cả chứng cứ bao gồm đoạn ghi âm và đoạn video quay lén cho công an.

Ngay từ đầu cậu đã đề phòng Lý Gia sẽ làm điều gì đó bất lợi với cậu cho nên cậu đã chuẩn bị sẵn các thiết bị ghi âm, ghi hình, không ngờ lại có thể sử dụng làm chứng cứ vào lúc này.

Cậu cũng phải là loại người thâm độc nhưng chắc chắn là người có thù tất báo, nếu Lý Gia không làm tổn hại đến danh dự lợi ích của cậu thì cậu cũng không tính sẽ làm to chuyện này ra, suy cho cùng Lý Gia vẫn móc nối được nhiều mối quan hệ có lợi cho hắn hơn, cậu không có năng lực đấu lại hắn nhưng Lý Gia đã làm đến mức này thì cậu không thể bỏ qua được.

Trước đó công an cũng đã tìm Ngô Lâm để lấy khẩu cung, nhưng cũng chỉ là lời nói miệng không phải là bằng chứng xác đáng, cả hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, không có cách nào xác minh được ai nói thật ai là người nói dối. Nhưng có bản ghi âm và video thì khác, hai loại chứng cứ này thể hiện rất đầy đủ chứng cứ, đoạn video quay rõ mặt Lý Gia, ghi lại đầy đủ quá trình Lý Gia động thủ đánh người và hành vi của Thời Mạch là phòng vệ chính đáng. Bây giờ cho dù có tìm đến cả bố Tạ Cẩm Trình để lật ngược tình thế cũng vô dụng.

Sau khi nhận được tin báo Tạ Cẩm Trình đã ngay lập tức lái xe đến, cũng vừa lúc Thời Mạch hoàn thành việc lấy lời khai.

"Thời Mạch." Tạ Cẩm Trình lo lắng hỏi, "Tình hình thế nào rồi?"

"Sao anh laị tới đây?" Thời Mạch ngó nghiêng xung quanh rồi kéo Tạ Cẩm Trình đi ra khỏi đồn công an, cười tủm tỉm ra dấu "OK" rồi thấp giọng kể lại tình huống vừa rồi cho Tạ Cẩm Trình nghe.

"Ha" Tạ Cẩm Trình mỉm cười khen ngợi, "Làm tốt lắm."

Thời Mạch nhếch miệng cười: "Tôi là người có kinh nghiệm mà."

"Hả?" Tạ Cẩm Trình nhướng mày, "Cậu thường xuyên gặp phải những chuyện như này à?"

"Uh..." Thời Mạch đảo mắt rồi nói: "À giờ anh rảnh không, đưa tôi đến Tòa án trung cấp (1) được không? Tôi hẹn bên đó chiều nay qua lấy tài liệu, nếu không thẩm phán đi công tác thì không lấy được."

Biết Thời Mạch có điều khó xử không thể nói ra, Tạ Cẩm Trình cũng không hỏi nhiều: "Được, đi thôi."

Đến Tòa án trung cấp, sau khi hoàn thành công việc, Thời Mạch mua đồ ăn nhanh bên lề đường là vài xiên dê nướng, tính toán mang về cho bố của cậu ăn. Khổ nỗi lại đúng vào lúc giờ cao điểm tắc đường rất nặng, cậu ngồi trên xe buýt lo lắng bố sốt ruột chờ mình, cậu gọi liền về cho ông.

Cậu không nghĩ được rằng cậu không nghe được giọng bố mình bắt máy nhưng thay vào đó lại nghe được một tin rất sốc.

"Con trai của Thời Trách đúng không? Đúng lúc tụi tao đang muốn tìm mày đây! Bố mày đánh bạc với chúng tao, nợ một ngàn vạn, trong vòng một giờ mày phải đem tiền đến đây chuộc người, địa điểm là...Nếu một tiếng nữa mày không đến, hai tay của bố mày không còn liền với người nữa đâu!"

"Từ từ!" Thời Mạch hoảng loạn, "Đã xảy ra chuyện gì vậy, bố tôi sao lại nợ nhiều tiền như vậy, các anh có nhầm lẫn gì không thế?"

Thái độ của đối phương hùng hùng hổ hổ, mỗi câu nói đều như quát bên tai: "Nhắc lại một lần nữa, một tiếng nữa không có mặt, tao sẽ chặt tay bố mày ra!"

Với tình hình giao thông như bây giờ, cậu thực sự không thể đến đó trong vòng một giờ đồng hồ!

Quá lo lắng, cậu đã xin tài xế tài xế mở cửa cho cậu xuống, nhưng đến thời điểm quan trọng cậu lại nói năng vụng về lộn xộn, tài xế nghe không hiểu ý cậu, nhất định không mở cửa cho cậu, cậu gấp đến muốn nhảy lên, đã gần 30 phút nhưng xe vẫn chưa nhúc nhích được một cm nào, tài xế đã tắt máy xe mơ màng sắp ngủ, nếu cậu không xuống xe ngay lúc này thì chắc chắn sẽ đến chậm.

"Bác tài ơi, bác mở cửa xe cho anh ấy xuống xe đi." Cô gái ngồi bên cạnh nói với tài xế giùm cậu, cô ấy ngồi sát bên nên đã nghe được câu chuyện trong điện thoại của Thời Mạch, "Nhà anh ấy đang có việc khẩn cấp lắm, nếu anh ấy không đi được lúc này là hối hận cả đời đấy ạ, phiền bác châm chước cho anh ấy."

Tài xế quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái xinh xắn thì nảy sinh hảo cảm, mở cửa cho Thời Mạch, Thời Mạch cảm kích nói cảm ơn với cô gái rồi vội vàng xuống xe, rời đi đoạn đường tắc nghẽn, bắt một chiếc xe taxi đang chạy trên đường đến địa điểm đã hẹn.

Nơi đến là một quán bar dưới lòng đất thiếu ánh sáng, nơi có nhiều côn đồ hay lui tới, khi Thời Mạch bước vào ngay lập tức bị mùi hôi thuốc lá và mùi rượu nồng nặc xộc vào khoang mũi khiến cậu buồn nôn.

Đi đên ghế lô ở góc, cậu nhìn thấy cha mình đang nằm trên ghế sô pha mà không khỏi tức giận, Thời Mạch giật mình nhào tới: "Bố, bố sao rồi!" Mùi rượu bốc lên, cha cậu vẫn bình yên vô sự, tay chân còn nguyên, trên người không có thương tích gì, có vẻ như chỉ đang say rượu mà thôi.

Xác nhận bố không có chuyện gì, Thời Mạch mới ý thức được tình cảnh hiện tại. Ngồi trên ghế lô có 5 người đàn ông hổ báo - những người này cũng chính là những người lúc trước hại bố cậu thiếu nợ mười vạn tệ - hai người trong số đó giống như hai ngọn núi chặn ở cửa, người có vẻ ngoài hung hãn nhất hình như là đại ca, chân gác lên sô pha, hắn hất cằm một cái đàn em liền đem một tờ giấy ném lên mặt Thời Mạch.

Tên đàn em rất ngạo mạn nói: "Nhìn cho rõ, bố mày đã ký tên và ấn dấu tay lên đây, tiền nợ là một ngàn vạn! Nếu không trả đủ tiền, chúng ta sẽ..."

"Chặt tay của bố tôi, đúng không? Các người tin hay không, nếu còn đe dọa tôi một lần nữa. Tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức, trong mười phút cảnh sát sẽ đến đây bắt các anh đi đấy!" Thời Mạch bế người cha say xỉn không còn nhận thức của mình lên, khí thế mạnh mẽ trừng mắt nhìn đám người kia. Thật ra trong lòng cậu sợ muốn chết, nếu nghe cẩn thận sẽ phát hiện được giọng nói của cậu có chút run rẩy, nhưng may mắn quán bar bật nhạc ồn ào, biểu cảm phẫn nộ thêm vài phần dữ tợn của cậu vẫn dọa được người khác.

"Mày tính quỵt nợ à?" Tên cầm đầu căng mặt, đôi mắt tràn đầy nguy hiểm mà nheo lại.

Thời Mạch đứng thẳng lưng, lạnh giọng quát: "Các người nói miệng không bằng chứng, dựa vào cái gì tôi phải tin! Đúng thôi, bố tôi trong tay các người nên các người mới có thể uy hϊếp tôi phải nhận món nợ này, nhưng tôi cảnh cáo các người, nếu bố tôi có chuyện gì thì tôi không để yên cho mấy người đâu, dù sao tiền cũng không có, còn lại mỗi cái mạng này, nếu muốn thì nhào vô xem mạng ai cứng hơn!"

Tên đại ca vẻ mặt căng thẳng, nhất thời không biết làm gì với Thời Mạch, hắn quát lên: "Mày hỏi bố mày đi."

Thời Mạch cảnh giác nắm chặt tay, nâng bố dậy, cho ông uống nước đường, sau một lúc lâu, bố cậu mới mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy Thời mạch, ông ta ngây ngô cười: "Con trai của ta tới rồi, nhanh, đưa tiền cho bố... bố muốn chơi tiếp."

"Bố!" Thời Mạch hét lên, "Đến lúc nào rồi mà còn muốn chơi tiếp! Bố biết là bố đã thua bao nhiêu không?"

"Biết chứ, hehe... Để bố nói cho con nghe, lúc nãy bố thắng được mười vạn, mười vạn." Bố cậu vui vẻ khoa tay múa chân rồi cười lớn, "Lãi to rồi!"

"Thắng được mười vạn? Vậy tiền đâu hết rồi?" Thời Mạch đưa giấy nợ đến trước mặt bố cậu, cậu mong đợi trên khuôn mặt của ông có thể xuất hiện biểu cảm hoảng sợ hoặc là chỉ là một cái lắc đầu, nhưng không ông chậm rãi gật đầu, trái tim cậu cũng nguội lạnh theo.

"Cái này là bố nợ, hehe, con đừng sợ, ngày mai bố sẽ gỡ lại... Nấc, con trai, mau đưa tiền cho bố, để bố chơi tiếp..." Bàn tay run rẩy của ông thò vào túi quần Thời Mạch, tìm thấy ví tiền ông liền hét lên sung sướиɠ, nhưng khi mở ra chỉ thấy trong đó một tờ 50 tệ, còn lại chỉ toàn là tờ 10 tệ cùng một ít tiền lẻ, ông ta bất mãn quát lớn, "Sao lại thế này, tiền đâu hết rồi?"

Tiền đâu? Một suất thịt dê có giá tới 20 tệ, để dỗ bố vui cậu đã mua thêm một phần nhỏ tổng cộng là 25 tệ, cậu đau lòng tự an ủi bản thân, chỉ cần bố vui là được. Sau đó, cậu cẩn thận gấp lại tờ 50 tệ còn sót lại, cho vào một ngăn nhỏ trong ví kéo khóa lại và tự nhủ với bản thân rằng không phải trường hợp khẩn cấp thì không được phép động đến số tiền này.

Thức ăn dần dần nguội lạnh, người trước mặt hùng hổ lấy 50 tệ đi đánh bạc này trở nên thật xa lạ, đây là người bố yêu thương cậu từ nhỏ sao? Tại sao lại giống một con quỷ hút máu vô tình đến như vậy, vĩnh viễn không thấy đủ, tham lam hút hết những đồng tiền mà cậu xem là máu thịt, ép khô cậu đến tận giọt máu cuối cùng.

Có phải cậu đã nuông chiều bố mình quá lâu, cho rằng chỉ cần vui vẻ thì thế nào cũng được, mình vất vả một chút cũng không sao, cuối cùng kết quả như thế nào? Bố cậu hết lần này đến lần khác tiêu xài quá trớn số tiền cậu vất vả kiếm được, ỷ vào việc cậu dung túng lại được một tấc lại tiến một thước, không phải cậu chưa từng ám chỉ trong nhà còn một khoản nợ phải trả, nhưng ông ấy không để tâm, vẫn tiêu xài phung phí như cũ.

Số tiền nợ lên tới mười triệu tệ, như vậy phải cộng thêm bao nhiêu số 0 vào sau số lương của cậu mới trả đủ!

Số nợ này dù có táng gia bại sản cũng không trả nổi! Bố cậu nợ tới mười triệu tệ, chắc chắn rằng bọn họ đã dùng thủ đoạn để lừa ông ấy, nhưng giấy trắng mực đen rõ ràng, bố cậu cũng đã thừa nhận. Ngay cả khi cậu tố cáo vụ việc này ra cơ quan công an, hay đưa ra tòa án thì cũng không thay đổi được sự thật này.

"Bố có biết tài sản nhà chúng ta còn lại bao nhiêu không?" Thời Mạch run rẩy giơ 4 ngón tay, "Chỉ có từng này, bố hẳn phải biết từng này là còn bao nhiêu tiền, bố bảo con lấy 10 triệu tệ với từng này tiền, bố đang mơ sao!"

Bố cậu bị quát tỉnh cả rượu, từ trước đến giờ con trai ông chưa bao giờ lớn tiếng với ông như vậy. Khi đã quen với sự quan tâm và dung túng của con trai, ông ta không chấp nhận được việc con trai mình phán ứng như vậy, ông ta cố chấp không nhận sai, bướng bỉnh nói: "Mày hét cái gì! Bạn mày giàu có lắm còn gì, đi mượn là được rồi."

Thời Mạch đột nhiên cảm thấy như bị ném vào vùng nam cực, lãnh toát từ đầu đến chân, máu ngừng chảy, tim ngừng đập,... Cậu giật mình lui lại một bước, vô cùng thất vọng buồn lòng: "Bố tiêu tiền của con trai bố chưa đủ, bố còn muốn cả tiền của bạn con nữa sao? Bố, bố có phải là bố của con không vậy?"

Bố cậu nhìn vào đôi mắt cậu, đôi mắt kia trước đây tràn ngập yêu thương và quan tâm đối với mình, nhưng bây giờ trong đôi mắt ấy chỉ còn lại sự hoảng sợ, hoang mang và lạc lõng. Ông chợt nhận ra mình sai, đã quá sai, chính bản thông ông đã đẩy con mình xuống vực sâu, đánh mất lòng tin của con với mình.

Thời Mạch nản lòng thoái chí, cậu lạnh lùng lấy lại 50 tệ từ tay bố, lớn tiếng nói với tên đại ca kia: "Tôi phải về giải quyết chuyện này, mười triệu tệ này tôi sẽ trả, tôi sẽ liên hệ anh sau, anh không được tìm bố tôi nữa! Nếu ép tôi đến đường cùng, chuyện gì tôi cũng làm được đấy, đừng tưởng rằng mỗi mình các người có thủ đoạn riêng!"

Cậu trầm mặt lôi bố về nhà, đến nơi cậu ném hết sổ sách, ví, thẻ ngân hàng và thẻ tín dụng đến trước mặt bố cậu, lạnh lùng nói: "Bố xem đi nhà mình còn bao nhiêu tiền. Tiền lãi của mười triệu đó cũng không trả nổi đâu! Bố cho rằng bố vẫn còn là ông chủ giàu có hay sao, bố bây giờ chỉ có thể xài tiền con trai bố cực khổ làm ra thôi! Bố nghĩ mẹ đi rồi chỉ có mỗi mình bố buồn thôi à, còn con thì sao? Hay là bố cảm thấy mẹ ở dưới quá cô đơn nên giờ muốn hại chết con để con xuống đó làm bạn với mẹ luôn đúng không?" Cậu chưa bao giờ quát mắng bố cậu như vậy, đây chính là lần đầu tiên. Uất ức và tuyệt vọng khiến cho cơn giận của cậu bùng nổ không thể kiểm soát nổi.

Bố cậu bị cậu mắng đến sửng sốt, cậu run rẩy mở cuốn sổ ghi chép chi tiêu ra, nhìn đến câu "Tối hôm qua không ăn gì, sáng nay ăn ba cái màn thầu, để dành được 0.5 tệ, ngày mai chỉ có thể ăn một cái màn thầu", ngay lập tức cậu bật khóc tức tưởi.

(1) Tòa án ở Trung Quốc được chia thành bốn cấp theo thứ tự quyền hạn giảm dần, đó là Tòa án nhân dân tối cao (TANDTC), tòa án nhân dân cấp cao, tòa án nhân dân trung cấp và tòa án nhân dân sơ cấp. Các toà án ở ba cấp sau được gọi chung là toà án địa phương.

Chính quyền của Trung Quốc được chia thành năm cấp, từ chính quyền trung ương đến chính quyền địa phương, tức là chính quyền trung ương, chính quyền cấp tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương, quận (huyện) và thị trấn. Các tòa án được thành lập tương ứng ở bốn cấp cao hơn. Các tòa án khác nhau ở bốn cấp tương ứng với chính phủ ở cùng cấp.