Chương 15: Chủ Nhà

Mỏi mệt, chết lặng và gầy yếu là ấn tượng đầu tiên của Trần Ca dành cho Vương Kỳ.

Hai người đi ngang qua nhau, Trần Ca trả lại tờ thông báo tìm người lúc nãy rơi trên mặt đất cho hắn, người kia nhỏ giọng nói một tiếng cám ơn.

Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn, không thể nghe được quá rõ ràng.

"Không có việc gì, chuyện nhỏ thôi mà."

Trần Ca mỉm cười đáp lại, đi theo người đàn ông chân thọt lên lầu hai.

So sánh với lầu một, tầng hai càng có vẻ âm u ẩm ướt, bên trong những góc khuất còn bị mạng nhện giăng kín, vách tường loang lổ những vết trầy trụa, tựa như từng có người dùng dao cào xước.

Người đàn ông trung niên dẫn Trần Ca đi thẳng đến gần cuối hành lang mới dừng lại. Hắn mở cửa căn phòng nằm ở nơi sâu nhất trong hành lang, lấy từ bên trong ra một chuỗi chìa khóa: "Ở một đêm mất năm mươi tệ, phòng ở lầu hai tùy cậu lựa chọn."

"Giá năm mươi quá đắt rồi."

"Mấy km xung quanh nơi này chỉ có một mình nhà trọ của tôi, thu cậu năm mươi tệ còn tính là ít." Thời điểm mà người đàn ông chân thọt nói chuyện, tròng mắt không biết là cố ý hay vô tình mà luôn nhìn về phía sau, giống như đang quan sát đồ vật gì đó.

"Được rồi, có điều vì sao chỉ có thể chọn phòng ở lầu hai, tầng một và tầng ba không có người ở sao?"

"Sao cậu nhiều chuyện quá vậy? Không thể ở chính là không thể ở!" Người đàn ông chân thọt lấy năm mươi tệ từ trong tay Trần Ca, tùy tiện nhét cho anh một cái chìa khóa: "Bên trên chìa khóa có dán bảng số phòng, cậu tự đi tìm đi."

Hắn nói xong cũng đi vào trong phòng, vào khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, Trần Ca nghe thấy từ trong phòng truyền đến một âm thanh như một ông lão nghẹn ngào nuốt xuống, tựa như lúc ăn cơm bị vật gì đó kẹt lại trong cổ họng.

Trần Ca mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, đưa tay đè lại khóa cửa: "Chờ một chút."

"Lại sao nữa?" Ngữ khí của người đàn ông chân thọt có chút không tốt, có thể nghe được hắn ta bắt đầu nổi nóng.

Trần Ca theo khe cửa nhìn vào bên trong. Diện tích phòng cho thuê không được lớn lắm, trừ người đàn ông chân thọt đang đứng ở bên ngoài, còn có một ông lão ngồi trên xe lăn đưa lưng về phía cửa phòng, âm thành vừa rồi hình như là từ trong miệng ông ấy phát ra.

"Tôi hơi khát, nhà trọ của các người có bán đồ ăn nước uống không?"

"Không có!"

"Hòa thuận thì phát tài, anh nổi giận như vậy làm gì..."

Cửa phòng "ầm" một tiếng đóng lại, một mình Trần Ca đứng ở trước cửa ra vào càng phát ra cảm giác kỳ quái.

"Nhà trọ bình thường, nơi tiếp đãi khách chắc chắn phải là cửa chính, nhưng ở nhà trọ này lại giấu nơi tiếp khách ở nơi sâu nhất trên tầng hai." Anh quan sát chìa khóa trên tay, trong lòng hiện ra rất nhiều nghi hoặc: "Vì sao tầng một và tầng ba lại không cho người vào ở? Ông lão ở cùng với người chủ cho thuê nhà kia là ai?"

Bên trên chìa khóa có dán một số hiệu 208, thật trùng hợp, căn phòng đối ứng với chiếc chìa khóa này lại nằm sát bên cạnh phòng của người đàn ông chân thọt.

"Được rồi, cứ vào trước rồi nói sau." Bôn ba hơn hai giờ đồng hồ, Trần Ca cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Anh mở cửa phòng ra, một mùi hương ẩm mốc nhàn nhạt phả vào trong cánh mũi. Hình như đã rất lâu rồi không có ai ở trong căn phòng này, phía trên các đồ vật bên trong tích rất nhiều tro bụi, ga giường bị ẩm, sờ lên thấy không được thoải mái lắm.

"Có người có thể ngủ trên cái giường này sao?" Trần Ca còn chưa kịp đặt ba lô xuống, đột nhiên nghe thấy từ căn phòng cách vách vang lên một tiếng "ba" giòn tan, tựa như ai đó vừa ném bể một bát cơm.

Anh đóng cửa phòng lại, tựa vào trên vách tường nghe lén. Bên kia rất nhanh truyền đến tiếng người đàn ông chân thọt chửi rủa, có thể là bởi vì quá mức tức giận, trong quá trình người đàn ông chân thọt mắng chửi còn kèm theo một hai câu tiếng địa phương, nghe khẩu âm của hắn không giống như dân bản xứ.

Ông lão đang nghẹn ngào rêи ɾỉ không nói chuyện được, người đàn ông chân thọt mắng chửi vài phút mới dừng lại, tiếp theo có một chuyện tương đối khác thường xảy ra, đó là âm lượng TV ở sát vách đột nhiên lớn hơn.

"Chuyện gì xảy ra? Hắn ta đang làm gì? Tại sao lại chỉnh âm lượng TV to lên?" Trần Ca lại tiếp tục nghe lén thêm vài phút, nhưng bởi vì âm lượng của TV quá lớn, cuối cùng cũng không thu hoạch được gì, anh đành phải thôi: "Được rồi, mình còn rất nhiều chuyện phải bận tâm, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ."

Trần Ca ném ba lô lên bàn trang điểm, lấy dao gọt trái cây từ bên trong ra giấu vào trong túi: "Tin nhắn khiếu nại trên trang web rao bán nhà cũ nói rằng ở trong tường phòng có vết máu, mỗi đêm đến khuya đều có thể ngửi được một mùi hôi thối, cho nên mới nghi ngờ ngôi nhà này có ma. Nhưng lúc đó mình lên mạng tìm kiếm các tin tức liên quan đến nhà trọ Bình An, cũng không phát hiện ra tin tức về vụ án mạng nào từng xảy ra ở trong nhà trọ này."

Có thể được điện thoại màu đen lựa chọn làm nơi để diễn ra nhiệm vụ thử nghiệm, trong nhà trọ Bình An này chắc chắn cất giấu một bí mật không thể cho ai biết, chuyện này Trần Ca hiểu rất rõ.

Anh giấu con dao gọt trái cây thật kỹ, lại cầm búa đa năng ra, gõ gõ đập đập, kiểm tra mọi ngõ ngách của căn phòng, nhưng lại không phát hiện ra bất kỳ điều gì.

Đây là một căn phòng dành cho khách rất bình thường, trừ việc cũ nát đến mức khiến người ta tức giận sôi gan ra thì cũng không quá điểm nào quá dị thường.

"Ngay từ đầu chủ nhà chỉ cho phép mình chọn phòng ở lầu hai, như vậy rõ ràng phòng ở lầu hai hẳn sẽ không có vấn đề gì, nếu không cũng không có khả năng cho người bên ngoài thuê. Nghĩ như vậy, nếu muốn phát hiện ra manh mối, nhất định phải xuống tầng một hoặc lên tầng ba nhìn một chút." Thời gian bắt đầu nhiệm vụ thử nghiệm là mười một giờ đêm, bây giờ cách lúc đó còn hơn ba tiếng đồng hồ, Trần Ca không muốn lãng phí thời gian, nhẹ chân nhẹ tay đi tới bên cửa.

Tay nắm chặt khóa cửa, Trần Ca mới chỉ mở cửa ra được một nửa, bỗng nhiên dừng lại.

Lòng bàn tay anh đổ đầy mồ hôi, khí lạnh bắt đầu dâng lên.

Người đàn ông chân thọt đã đứng ở ngoài cửa! Không biết đã đứng như vậy bao lâu!

Đối phương cũng không nghĩ đến việc Trần Ca đột nhiên mở cửa, hai người đứng cách nhau một cánh cửa, đồng thời giật nảy mình.

"Chủ nhà, anh chạy tới trước cửa phòng tôi làm gì?" Sắc mặt Trần Ca rất khó coi, anh càng ngày càng cảm thấy người chủ thuê nhà này có vấn đề.

"Cậu không phải nói khát nước sao? Tôi tới đưa cho cậu cái này." Người đàn ông chân thọt đưa phích nước nóng trong tay tới, đặt trước cửa phòng Trần Ca, biểu cảm trên mặt có chút mất tự nhiên.

"Cảm ơn." Trần Ca cũng không có vạch trần, thuận theo hắn cầm lấy phích nước nóng để vào trong phòng: "Anh còn có việc gì không?"

"Không còn việc gì, nghỉ ngơi sớm một chút." Người đàn ông chân thọt nhìn vào trong phòng, giống như đang nói một mình mà bổ sung thêm một câu: "Trong hành lang không lắp đèn, ban đêm rất tối, cậu tốt nhất đừng chạy loạn khắp nơi."

Hắn quay người rời đi. Trần Ca nhìn chằm chằm hắn vào phòng của mình, đóng cửa lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Người chủ nhà này lớn lên tướng mạo xấu xí, tính tình nóng nảy, lời lẽ bất thiện, mặc dù bản thân có chút tàn tật nhưng thể trạng lại cường tráng, có thể dễ dàng xô ngã người đàn ông trung niên vừa rồi." Trần Ca có chút không thể hiểu nổi bắt đầu suy luận, anh chỉ có thể căn cứ vào những thước phim gϊếŧ người từng xem, bắt đầu tự bổ não: "Sinh ra đã bị thọt, bị bắt nạt từ nhỏ, khả năng sẽ hình thành một nội tâm đầy tự ti, loại cảm xúc này nếu đạt đến một trình độ nhất định sẽ trở nên vặn vẹo, dần nảy sinh suy nghĩ muốn hủy diệt người khác và cả bản thân. CMN, nếu nghĩ theo hướng này, hắn ta đã có tất cả các đặc điểm tính cách giống một tên cuồng sát!"

Trần Ca đặt phích nước nóng xuống, bắt đầu cố gắng suy nghĩ một vấn đề: "Nếu như chủ nhà thật sự là một tên cuồng sát, mình chẳng phải là muốn làm hàng xóm một đêm với hung thủ gϊếŧ người trong một căn nhà ma sao?"

Vừa nghĩ tới đó, Trần Ca liền cảm thấy da đầu của mình tê dại, tên biếи ŧɦái kia có khả năng sẽ đứng cả đêm trước cửa phòng anh! Càng đáng sợ hơn chính là, hắn là chủ cho thuê phòng, hắn nhất định sẽ có chìa khóa dự phòng của tất cả các phòng trong nhà trọ!