Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Có Một Tòa Nhà Ma

Chương 29: Bác Sĩ Nát Sọ Tiểu Uyển

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cửa lớn bối cảnh [Chạy trốn truy sát lúc nửa đêm] từ từ khép lại. Âm thanh khi cánh cửa chuyển động tựa như một cái xiềng xích nặng nề siết chặt trái tim của những sinh viên Pháp y.

"Hạc Sơn, dựa vào kinh nghiệm lần trước của cậu tới xem, bây giờ chúng ta phải làm gì?"

"Tranh thủ thời gian tìm lối ra, càng nhanh càng tốt!"

***

Khóa trái cửa lớn của bối cảnh, Trần Ca ngay lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Uyển, hai người đồng thời đi đến kho chứa đạo cụ.

"Ông chủ, anh vội vội vàng vàng tìm tôi làm gì? Du khách không phải đã đi vào rồi sao?" Từ Uyển được hóa trang bởi [Liễm Dung], mặc quần áo của bối cảnh [Minh hôn] chạy tới chạy lui quả thật có chút đáng sợ.

"Tôi vừa chế tạo một bối cảnh kinh dị mới ở lầu ba, gọi là [Chạy trốn truy sát lúc nửa đêm], những học sinh khoa Pháp y này lá gan rất lớn, vừa hay để bọn họ đến thử hiệu quả của bối cảnh mới." Trần Ca đẩy cửa kho đạo cụ ra, dựa theo thông báo của điện thoại màu đen bắt đầu lục lọi.

"Sau khi chế tạo bối cảnh mới xong, không phải còn phải cần khu vui chơi kiểm tra mới có thể đưa vào sử dụng sao?" Từ Uyển xách theo làn váy cổ trang đi tới: "Ông chủ, anh đang tìm đồ gì vậy?"

"Tôi đặt làm riêng cho cô một bộ đồng phục."

"Đồng phục?"

Đi tới chỗ sâu nhất trong phòng, Trần Ca nhìn thấy chiếc rương gỗ quen thuộc ở trong góc. Anh cũng không nghĩ tới rằng cái rương gỗ trước đây dùng để cất giữ chiếc điện thoại màu đen và búp bê vải lại xuất hiện ở chỗ này.

Trần Ca tới bên cạnh rương gỗ, nhìn vào bên trong. Dưới đáy hòm đặt một cái búa có hình dáng khá kỳ dị, một cái áo khoác dính đầy máu tươi, bên cạnh còn có một tờ thông báo tìm người đã ố vàng.

"Tìm được rồi." Trần Ca đưa tay kéo quần áo lên. Vượt ngoài dự liệu của anh, bộ đồng phục bác sĩ nhìn qua có vẻ bình thường này vậy mà lại rất nặng, bên trong có từng sợi xích sắt điêu khắc hình khuôn mặt người quấn chặt lấy.

"Ông chủ, đây chính là đồng phục anh đặt làm riêng cho tôi sao?" Từ Uyển lùi về phía sau một bước. Cô đứng cách xa bộ quần áo đó mấy bước, thế mà vẫn có thể mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi đang tản ra từ nó: "Tôi có thể không mặc được không?"

"Diễn viên nhà ma cũng là diễn viên, Tiểu Uyển, nhớ lại một chút lời dạy của các thầy cô trong học viện hí kịch từng nói đi, cô phải nghiêm khắc đặt ra yêu cầu với chính mình." Trần Ca rủ bộ quần áo trên tay một cái, một chiếc mặt nạ được mô phỏng từ da người rơi ra.

Trần Ca cũng không biết bên trong quần áo còn cất giấu thứ này. Sau khi anh cầm lên, chỉ đơn giản lướt qua một chút, anh liền cảm thấy một cơn ớn lạnh bò lên sống lưng.

Chiếc mặt nạ này được khâu lại từ rất nhiều gương mặt nam giới khác nhau, thủ pháp thô bạo, nhìn từ góc nào cũng có thể nhìn ra một cỗ hơi thở cuồng loạn.

"Ông chủ, anh đừng nói là tôi còn phải đeo thứ này lên người." Từ Uyển đã lùi bước ra tới cửa.

"Chỉ là thử một chút thôi.Tôi muốn xem hiệu quả tổng thể sau khi kết hợp của bối cảnh mới. Lần sau sẽ đến lượt tôi giả làm ma, được không?" Giọng điệu của Trần Ca tựa như ma quỷ dẫn dụ người ta sa đọa trong truyện cổ tích.

"Được... tôi thử một chút." Từ Uyển cuối cùng vẫn mềm lòng đồng ý, cầm lấy áo khoác bác sĩ và mặt nạ, cũng không kiêng kị có Trần Ca bên cạnh, cởi bỏ bộ váy cổ trang, trực tiếp thay trang phục mới: "Ông chủ, đối với cách anh định nghĩa từ đồng phục thật là khiến tôi mở rộng tầm mắt.

Quấn xiềng xích vào bên trong áo, khoác thêm chiếc áo khoác đẫm máu tươi bên ngoài, trong nháy mắt khi Từ Uyển đeo chiếc mặt nạ lên, cả người cô giống như đã xảy ra một loại biến hóa nào đó, cả người tản ra một loại khí tức điên cuồng, ngoan độc, tàn nhẫn đến cực điểm.

"Không tồi." Trần Ca không dám để cho Từ Uyển soi gương. Anh sợ Từ Uyển tự dọa sợ chính mình: "Đến đây, lấy thêm cái này."

Trần Ca lấy cây búa có hình thù kỳ dị kia từ trong rương gỗ ra, cái búa này dài chừng bốn mươi centimet, ngoại hình của phần tay cầm trong khá giống xương cột sống, phần cuối nối liền với xiềng xích bên trong quần áo, hai bên đầu búa còn có những cây đinh nhọn chuyên dùng để lấy máu: "Bên trong trống rỗng, không nặng lắm, nếu như vào lúc cô di chuyển nhanh mà ngại phiền phức thì có thể kéo nó dưới đất rồi chạy."

Từ Uyển đã từ bỏ việc giãy dụa, gật nhẹ đầu rồi nhận lấy cái búa.

"Điện thoại đặt ở túi áo bên ngoài, kiểm tra lại tai nghe một chút, bảo trì liên lạc mọi lúc, nếu không có vấn đề gì, bây giờ chúng ta vào sân."

"Chúng ta? Ông chủ, anh cũng muốn đi vào bối cảnh sao?" Từ Uyển quay đầu nhìn Trần Ca một cái, giọng nói trong trẻo dễ nghe, nhưng khi phối hợp với tấm da được hợp thành từ gương mặt đàn ông lại khiến Trần Ca có cảm giác dạ dày phát đau.

"Đương nhiên, mau đi thôi, các du khách phỏng chừng đã nóng nảy chờ đợi từ nãy đến giờ."

Trần Ca đưa Từ Uyển đến bối cảnh [Chạy trốn truy sát lúc nửa đêm], bản thân mình thì trở về phòng điều khiển chính.

Nói ra thì rất dài dòng, kỳ thật toàn bộ thời gian cũng chỉ chiếm mất vài phút đồng hồ mà thôi. Anh nhìn vào màn hình theo dõi, tìm được vị trí của bảy sinh viên Pháp y. Bảy người này so với Cao Nhữ Tuyết còn sợ hơn nhiều, có thể từ trên biểu cảm trên mặt họ nhìn ra được, mỗi người đều mười phần khẩn trương.

"Đi nửa ngày, vậy mà vẫn loanh quanh ở mấy phòng đầu tiên trên tầng ba, xem ra mình phải cho bọn họ một chút cảm giác vội vàng mới được." Trần Ca trước tiên đổi nhạc nền thành [Thứ sáu đen tối], sau đó anh gọi điện thoại cho Từ Uyển: "Tiểu Uyển, bối cảnh kinh dị này rất lớn, không chỉ bao quát toàn bộ tầng ba của nhà ma mà còn bao gồm một bộ phận tầng một và tầng hai. Hai bên trái phải mỗi bên đều có một cái cầu thang, đợi lát nữa cô đừng chạy loạn, nghe tôi chỉ huy."

"Tôi hiểu rồi."

Liên lạc với Từ Uyển xong, Trần Ca trang điểm đơn giản cho bản thân mình, đi từ đường hầm cho nhân viên vào giữa bối cảnh [Chạy trốn truy sát lúc nửa đêm].

Anh cầm điện thoại màu đen, có thể tùy thời chi phối mấy chục cái cơ quan bên trong bối cảnh, chỉ dựa vào điểm này, thứ có thể chơi trong [Chạy trốn truy sát lúc nửa đêm] chắc chắn vượt xa [Minh hôn] và [Đêm hồi sinh của thây ma].

Bên trong hành lang vừa tối tăm vừa lạnh lẽo, bồn tắm trong một căn phòng nào đó bị đẩy ra. Sau khi Trần Ca bò ra ngoài, anh cúi người khôi phục tất cả lại như cũ.

"Tiểu Uyển, bây giờ có khả năng bọn họ đang ở gần phòng 207 ở tầng ba, cô tới cầu thang bên trái trước, chờ chỉ thị tiếp theo của tôi." Sau khi nói xong, trước tiên Trần Ca để cho hai mắt mình thích ứng với bóng tối xung quanh, sau đó dọc theo cầu thang bên phải đi lên tầng ba.

Giờ này khắc này, các sinh viên Pháp y của đại học Cửu Giang không hề phát giác "nguy hiểm" đã tới gần, bây giờ đang rất nghiêm túc lục lọi đống đồ vật linh tinh, hy vọng có thể phát hiện ra cái gì đó.

"Cái nhà ma này ngoại trừ không khí âm trầm một chút, nhiệt độ thấp một chút, hình như cũng không có cái gì khiến người ta sợ hãi. Có phải chúng ta quá nhạy cảm rồi không?" Hầu Tử là người có vóc dáng lùn nhất trong nhóm người, đồng thời cũng là người nói nhiều nhất: "Anh Phong, em cảm thấy chúng ta nên chia thành hai đội, như vậy tốc độ tìm kiếm sẽ nhanh hơn, mọi người cùng tụ tập lại một chỗ, quá lãng phí thời gian."

Anh Phong trong miệng Hầu Tử chính là thanh niên có vóc dáng cao lớn nhất. Vào lúc cậu ta bước vào bối cảnh [Chạy trốn truy sát lúc nửa đêm], phát hiện tất cả những gì mình đã chuẩn bị từ trước hóa thành công cốc cũng có chút hoảng loạn. Nhưng theo thời gian dần trôi, cậu ta dần dần cảm thấy bối cảnh này cũng không hề có dấu hiệu nào cho thấy sẽ đáng sợ như đã tưởng tượng: "Tách ra cũng được, hai người Hầu Tử và lão Tống cùng với hai nữ sinh lục soát căn phòng bên trái, ba người bọn anh lục soát căn phòng bên phải."

"Sớm nên như vậy rồi, em thật sự không biết nơi này rốt cuộc có cái gì đáng sợ, còn không đáng sợ bằng nhà xác ở trường chúng ta." Người đang nói chuyện là một cô gái, cũng là người duy nhất nhuộm tóc. Cô và Cao Nhữ Tuyết sở hữu hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng, trên mặt là một lớp trang điểm, thoạt nhìn chín chắn, trưởng thành, khiến người ta có cảm giác cô không giống một sinh viên đang đi học.

"Chị Tuệ, anh Phong, chúng ta nhất định không được chủ quan, tốt nhất vẫn nên đi cùng nhau đi." Hạc Sơn trốn ở trong đám người, trên mặt tràn đầy đau khổ: "Ông chủ của căn nhà ma này từ trước đến nay không đi theo con đường bình thường, các anh chị còn chưa xem livestream của anh ta, đó chính là một tên điên không cần mạng!"
« Chương TrướcChương Tiếp »