Chương 50: Ý Nghĩa Của Con Số

Điều chỉnh góc độ, Trần Ca phí tâm sức rất lớn mới nhìn thấy rõ vết máu trên mặt gương, đó là một chữ số Ả Rập --- "2".

Bản thân con số cũng chẳng có gì đáng sợ, nhưng nó lại được viết ra bằng máu tươi, điều này mới làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.

"Con số này có ý nghĩa gì? Đêm qua, sau khi con quái vật trong gương rời đi, mình tìm thấy một số "3" trên tấm gương nó để lại, hôm nay lại biến thành số "2", mối liên hệ giữa hai con số này là gì? Nó vì sao lại dần giảm bớt?" Trần Ca có chút nghĩ không thông: "Chẳng lẽ con số này đại diện cho ngày? Nó đang đếm ngược sao?"

Nhìn con số dính máu vẫn còn chưa khô hoàn toàn, Trần Ca dựa vào cửa phòng, rơi vào trầm tư.

"Quái vật trong gương đã rời đi rồi, nó sống nhờ trên cơ thể Trương Bằng, hoàn toàn không cần phải cố ý để lại con số này, trừ khi nó còn chuẩn bị chạy về tìm mình báo thù." Trần Ca có chút không rõ ràng cho lắm, đối với những đồ vật đến từ thế giới khác, sự hiểu biết của anh quá ít, đoán không được ý đồ thật sự của đối phương.

"Nếu con số này mỗi ngày đều sẽ giảm đi, vậy nếu như sau khi nó trở về không, sẽ có chuyện gì xảy ra?" Trong nội tâm Trần Ca xuất hiện một dự cảm không tốt lắm, khiến anh không ngừng đi tới đi lui bên ngoài cửa nhà vệ sinh: "Con số này có phải được liên kết với sinh mạng của mình hay không? Vào đêm con số này lùi về không, sẽ có thứ gì đó khủng khϊếp đến tìm mình?"

Dừng bước lại, Trần Ca cảm thấy hiện giờ mình đang quá căng thẳng: "Chờ đêm mai mình cẩn thận xem lại một chút, nếu như trong nhà ma lại xuất hiện con số như thế này, đến lúc đó mình sẽ bắt đầu hành động."

Trần Ca không nhịn được thở dài một tiếng. Anh chỉ muốn kinh doanh nhà ma cho thật tốt, chờ đến khi thuê được bãi đậu xe dưới lòng đất, mở khóa ngày càng nhiều bối cảnh kinh dị, khiến cho nhà ma ngày càng phát triển, chỉ là trời không chiều lòng người, luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, làm xáo trộn hết kế hoạch của anh.

Trở lại phòng nghỉ dành cho nhân viên, bên ngoài nhà ma đã có vài chiếc xe cảnh sát chạy tới. Đội hình sự của phân cục thành phố sau khi hỏi thăm Trần Ca vài vấn đề, chụp lại vài bức ảnh, ngay lập tức khẩn trương gia nhập vào vòng vây đuổi bắt nghi phạm. Đội trưởng Lý vẫn tiếp tục ở lại với Trần Ca, chỉ tiếc rằng chờ cho đến tờ mờ sáng vẫn không nhận được tin tức Trương Bằng bị bắt giữ. Có điều đội trưởng Lý liên tục đảm bảo với Trần Ca, với trạng thái hiện tại của Trương Bằng, hắn ta không thể chạy quá xa được, trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ nhất định có thể bắt giữ hắn.

Điều Trần Ca lo lắng thật ra không phải cái này. Anh một mực suy ngẫm về con số mà quái vật trong kính để lại, cho nên tinh thần không được phấn chấn cho lắm.

Đội trưởng Lý cho rằng anh bị hoảng sợ, cũng không nghĩ đến phương diện khác, an ủi mấy câu, sau khi trời sáng liền rời đi cùng với những đội viên khác. Một mình Trần Ca lẻ loi trơ trọi ngồi trong nhà ma, mặc cho gió lạnh buổi sáng ào ào thổi vào cổ áo.

"Mình là ông chủ nhà ma, nói đến cùng cũng là đầu lĩnh của ma quỷ, sao lại luôn cảm thấy chính mình chạy qua chạy lại quá vất vả."

Nắng sớm chiếu vào trong phòng, búp bê vải được đặt trên giường đơn hình như bị gió thổi động, rớt xuống đất. Trần Ca nhặt nhóc con này lên, chọc chọc cái bụng của nó:

"Lệ quỷ duy nhất nghe lời, trừ tỏ vẻ dễ thương ra cái gì cũng không biết, nếu như thật sự đánh nhau, đoán chừng mình còn phải bảo vệ cô nhóc."

Búp bê vải trong tay dường như rất không hài lòng với đánh giá mà Trần Ca đưa cho mình, muốn tranh thoát, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.

"Hai lần khen thưởng của nhiệm vụ ác mộng đều có tính chất phụ trợ, đối với sự phát triển của nhà ma có thể dùng được, nhưng đối với bản thân mình thì sự trợ giúp đó không lớn."

Bây giờ Trần Ca không thể xác định được khi con số về không sẽ xảy ra chuyện gì. Anh là một người vô cùng cẩn thận, nhất định sẽ không tự đưa thân mình vào trong hiểm cảnh. Lấy điện thoại màu đen ra, Trần Ca xem đi xem lại nửa ngày, phát hiện duy nhất có thể trở thành át chủ bài chỉ có lệ quỷ áo đỏ thoạt nhìn có vẻ rất lợi hại kia - Trương Nhã.

Trong nhà gỗ phía sau núi gần nhà trọ Bình An, Trương Nhã đã từng giúp Trần Ca một lần, nhắc nhở anh rằng Vương Kỳ đang đứng phía sau lưng, cũng coi như đã cứu mạng anh một lần. Thế nhưng khi anh làm nhiệm vụ ác mộng, quái vật trong gương dùng tay đè chặt đầu của Trần Ca, muốn làm cho anh chết chìm, Trương Nhã cũng không xuất hiện. Từ đó có thể thấy được, vị này làm việc hoàn toàn dựa vào sở thích của chính mình.

"Hoàn thành nhiệm vụ hảo cảm có thể ra lệnh cho cô ấy làm một chuyện không vi phạm ý nguyện của cô ấy, đến lúc đó, mình có thể nhờ cô ấy ra tay giúp mình ứng đối với nguy hiểm có khả năng sẽ xuất hiện." Trần Ca nhấn vào tên của Trương Nhã, nhìn vào giao diện đặc biệt có màu đỏ như máu. Dù cho Trần Ca đã được rèn luyện lòng can đảm từ nhỏ, giờ phút này anh vẫn có chút sợ hãi: "Chị gái này yêu thích mình sau khi chết, độ thiện cảm tăng quá nhanh, lỡ như cô ấy không thể đợi được nữa, ngược lại ra tay diệt trừ mình thì phải làm sao bây giờ?"

Sự yêu thích của lệ quỷ không phải ai cũng có thể chịu đựng được. Trần Ca thoát ra khỏi giao diện đặc biệt, cảm giác được không khí xung quanh mình cũng trở nên mát mẻ hơn rất nhiều: "Nhiệm vụ hảo cảm coi như là lá bài tẩy cuối cùng của mình, nếu như đêm nay những chữ cái kia vẫn xuất hiện như trước, đồng thời còn xảy ra thay đổi, mình ngay lập tức sẽ sử dụng lá bài này, hoàn thành nhiệm vụ hảo cảm."

Sau khi đưa ra quyết định, Trần Ca trong lòng cũng đã có nắm chắc, từ từ ngủ thϊếp đi.

Hơn tám giờ sáng, sau khi Từ Uyển đến làm, Trần Ca giao nhà ma cho cô nàng quản lý, bản thân anh cầm tiền đi chọn camera giám sát.

Anh vội vàng mua sắm như vậy, một mặt là bởi vì điểm mù bên trong nhà ma có rất nhiều, rất không an toàn; một mặt khác là bởi vì trong những nhiệm vụ hằng ngày mà chiếc điện thoại màu đen không ngừng đổi mới, có một cái vừa hay là yêu cầu anh lắp đặt camera giám sát và bộ điều khiển bằng âm thanh.

Hoàn thành việc mua hàng vào buổi sáng, giữa trưa Trần Ca liền dẫn thợ lắp đặt trở về nhà ma. Anh tự mình giám sát bên cạnh, những thợ lắp đặt này đều nơm nớp lo sợ lắp camera ở các ngóc ngách của nhà ma, tạo thành một mạng lưới giám sát cực kỳ ít góc chết. Về phần thiết bị điều khiển bằng giọng nói, vì kinh phí có hạn nên anh chỉ mua loại rẻ nhất, lắp đặt bên trong bối cảnh [Minh hôn].

Hơn bảy giờ tối, sau khi điều chỉnh thành công, Trần Ca nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ của điện thoại màu đen.

[Thả lỏng ở một mức độ nào đó mới có thể mang đến cho du khách trải nghiệm tốt nhất. Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày độ khó đơn giản, nhận được khen thưởng ----- Bản nhạc nền [Áo cưới]!

Chú ý: [Áo cưới] và bối cảnh [Minh hôn] là một sự kết hợp hoàn mỹ! Chỉ số la hét của bối cảnh [Minh hôn] tăng lên thành một sao!]

Nhìn thấy thông báo của nhiệm vụ, Trần Ca hơi sửng sốt. Ban đầu, chỉ số la hét của bối cảnh [Minh hôn] chỉ có nửa sao, bây giờ chỉ dựa vào một bản nhạc nền đã có thể tăng lên thành một sao, có thể nhận ra bài nhạc nền này so với [Thứ sáu đen tối] có khi còn đáng sợ hơn.

Dựa trên thái độ có trách nhiệm với các trải nghiệm của du khách, Trần Ca nghe thử một lần. Cảm giác mà bản nhạc này đem lại so với [Thứ sáu đen tối] hoàn toàn là một phong cách khác. Một cái có vẻ chậm rãi, tựa như đang đối diện với vực sâu, bị kéo vào đó từng chút một. Cái còn lại càng quỷ dị, kí©h thí©ɧ hơn, hỉ khúc hóa thành tang khúc, ngay từ âm điệu đầu tiên vang lên cũng đã làm cho da đầu người ta tê dại.

"Quả nhiên rất phù hợp với bối cảnh [Minh hôn], có điều nếu như thường xuyên nghe những bài hát như thế này, có khả năng sẽ tạo thành tổn thương tâm lý, về sau nếu như không phải có người đến phá quán, vẫn nên ít dùng sẽ tốt hơn." Trần Ca lưu bản nhạc [Áo cưới] vào kho nhạc trong điện thoại, một mình đi lên tầng ba của nhà ma để quét dọn.

Anh không có thừa tiền để đi thuê nhân công, vì thế chỉ có thể cầm theo mấy con búp bê vải và công cụ, dọn dẹp tất cả những mảnh gương vỡ bên trong nhà ma đưa ra ngoài.

Làm xong những chuyện này đã đến đêm khuya, Trần Ca ôm theo điện thoại, đi lang thang qua lại giữ phòng vệ sinh và phòng nghỉ của nhân viên. Anh liên tục xem xét các mặt gương, một mực chờ thẳng đến mười hai giờ đêm.