Chương 57: Cha con gặp mặt, phản nhau thành thù

Tôn Hối một đêm ôm lấy Hà Nại không chợp mắt, mãi đến tận sáng anh chậm rãi vỗ lưng Hà Nại để cậu thả lỏng tay ra, không thể để cho Hà Nại biết, chờ một khoảng thời gian nữa... Đem bao nhiêu mối nguy hiểm xử lý hết, nếu như vẫn còn kịp, sẽ cần xin Hà Nại quay về...Nếu Hà Nại đã có chỗ dựa, cũng tốt...

Tôn Hối nhẹ nhàng đóng cửa phòng, nhìn nắng sớm xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng khách, ngực đột nhiên phát đau.

Hôm nay Hà Nại phải dọn đi, Tôn Hối khổ sở tự trách, anh tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng thật sớm. Vừa định gọi Hà Nại dậy, điện thoại di động lại vang lên, anh nhìn dãy số liền nhíu mày, cầm lấy điện thoại đi vào phòng sách.



Cuộc nói chuyện không lâu, nhưng lại làm Tôn hối khẩn trương, tên kia đã bắt đầu động thủ, chỉ sợ đã động thủ xung quanh khu vực này. Tôn Hối cúp điện thoại, đem kế hoạch chuẩn bị lại cẩn thận một chút, lúc anh hồi thần định đi gọi Hà Nại dậy, mới phát hiện cậu đã bỏ đi từ lúc nào, bữa sáng trên bàn cũng không thèm động tới.

Tôn Hối vội vã gọi cho Hà Nại nhưng lại nghe tiếng chuông vang ra từ phòng

ngủ, Tôn Hối một mạch lao nhanh ra trạm xe, không thấy Hà Nại đâu, anh

lập tức chạy đến tàu điện ngầm, đứng từ trên cầu thanh đã thấy Hà Nại chen chúc trong đám người đi vào tàu điện.

Tôn Hối ba chân bốn cẳng chạy xuống, cơ hồ là trực tiếp nhảy xuống cầu thang,

nhưng lúc anh đến gần sát thì cửa đã đóng lại, anh chỉ có thể đứng ở ngoài gọi Hà Nại trong đám người đang chen chúc trong tàu. Nhưng ngay cả góc áo của cậu cũng không thấy, hơn nữa anh cũng không chắc người mình nhìn thấy có phải là Hà Nại không nữa. Cuối cùng, anh chỉ có thể đứng nhìn tàu điện rời đi, biến mất trong đường hầm tối tăm.

Nhưng cho dù có đuổi kịp thì sao đây, Tôn Hối cũng không biết tại sao mình lại liều mạng như vậy, chỉ là muốn được nhìn thấy cậu, đặc biệt muốn ở cùng cậu, dù chỉ có mấy phút...

Hà Nại kéo lê bước chân từ trong tàu điện ngầm đi ra, tâm trạng có chút hoảng hốt. Cũng may cậu đi nhanh, nếu còn tiếp tục nghe, chắc chắn mình sẽ khóc nấc lên. Đôi mắt cũng sắp sưng phù, nếu khóc nữa, thì làm sao dám ra ngoài đây.

"Bên tôi đã chuẩn bị xong, bên cậu thì sao?"

"Được, ngày mai tôi sẽ qua bên đó."

Nhớ lại cuộc nói chuyện của Tôn Hối, trong lòng Hà Nại đau nhói, hèn gì Tôn Hối sợ cậu nghe được, thì ra đã cùng người ta hẹn hò, thì ra Tôn Hối và người ta đã cùng một chỗ. Cái gì mà tham gia hội chẩn, đều là nói dối...

Hà Nại đang thương tâm, bỗng nhiên xuất hiện một người có khí thế ngút trời từ trong công ty đi ra, không cẩn thận đυ.ng phải vai Hà Nại, Hà Nại bị đυ.ng lui về sau hai bước mới đứng vững được.

Ngẩng đầu lên nhìn, người này đặc biệt quen mắt, Hà Nại chưa kịp nhớ ra, người kia đã tát Hà Nại một bạt tay, cả giận nói: "Mày làm mất hết mặt mũi của tao, đúng là mẹ nào con nấy! Tao không nên đối với cái thứ như mày mà ôm hi vọng, nếu mày không cắt đứt quan hệ với thằng ôn kia thì đừng nhận tao làm cha!"

"Ông nói cái gì?" Hà Nại bị tát đến hoa mắt chóng mặt, lúc này mới nhớ ra, là Phương Bảo Thượng a.

Phương Bảo Thượng vốn đã mất mặt, bây giờ cũng không ngại tiếp tục mắng,

chỉ vào trong công ty quát: "Nghe nói mày thăng chức, tao còn đến để đặc biệt chúc mừng mày. Nhưng mày thì sao! Đi tìm một thằng đàn ông bao dưỡng, còn làm cho khắp nơi đều biết! Mày với mẹ mày đúng là giống nhau, đạo đức thối nát!"

"Ông có tư cách gì mắng mẹ tôi! Ông có tư cách gì nói đạo đức của chúng tôi thối nát? Năm đó ông đem thiếu nữ vị thành niên làm cho lớn bụng thì không thối nát?! Năm đó ông bỏ rơi mẹ con tôi sao không tự nhận mình đạo đức thối nát?!" Hà Nại tâm trạng đang rất xấu, hận mới thù cũ chồng chất, lập tức bạo phát.

Phương Bảo Thượng vừa nghe Hà Nại nhắc lại chyện hư hỏng lúc trước của mình, càng thêm tức giận: "Nói hưu nói vượn! Tiểu Nại, tốt xấu gì tao cũng là ba của mày, Mày dám nói với tao như vậy! Mày..."

"Ai nói ông là ba của tôi?!" Hà Nại lạnh lùng ngắt lời, "Phương Nại hai mươi năm trước đã chết đói trong đống rác đầu hẻm rồi! Tôi là Hà Nại, không phải Phương Nại, ông cũng đừng gọi tôi là "Tiểu Nại", tôi và ông không quen biết!"

Hà Nại nói xong, quay người muốn bỏ đi.

"Mày đứng lại cho tao!" Phương Bảo Thượng tức giận đến đau gan, bệnh cũ cũng muốn tái phát, "Mày tưởng mày tìm được công việc này là do bản lĩnh của mày sao? Mày nghĩ mày đủ khả năng để làm phó trưởng phòng sao?! Mày một chút năng lực cũng không có! Tất cả đều là nhờ tao! Tao thấy mày tới phỏng vấn, mới tìm cách bắt chuyện với người ta để người ta nhận mày. Hơn nữa nếu không phải nể tình tao, cho dù mày cố gắng thế nào cũng không được thăng chức!"

Hà Nại bỗng nhiên ngộ ra vì sao năm đó tất cả bảo vệ đều bị đuổi chỉ có mình cậu là được giữ lại, cũng hiểu ra vì sao tính cách của Từ Mỹ Sa đột nhiên thay đổi, đối xử tốt với cậu. Thì ra là do Phương Bảo Thượng.

"Vậy tôi trả lại cho ông! Những thứ của ông, tôi đều không cần!" Hà Nại kéo thẻ công tác trên cổ xuống, mạnh mẽ ném vào người Phương Bảo Thượng.

"Mày tưởng mày không cần công việc thì những thứ khác cũng vậy sao?!

Mấy năm nay, mẹ mày hở chút lại đến tìm tao đòi tiền, mày ăn mặc đều là do tao cho!"

Phương Bảo Thượng tức giận muốn nổ gan, tay run run chỉ vào mặt Hà Nại.

Hà Nại khinh thường hừ một tiếng, chán ghét nói: "Đó là Hà Tiêu muốn! Tôi đã sớm dọn ra ngoài ở, một đồng của ông tôi cũng không xài! Hôm nay ông đánh tôi một bạt tay, tôi cũng không so đo với ông. Nhưng mà từ nay về sau, đừng có đυ.ng tới tôi, không muốn phiền phức thì đừng tìm tới tôi, cũng đừng tự cho là cái gì tôi cũng phải nhờ tới ông. Chúng ta không quen không biết. Giúp đỡ của ông, tôi không cần!"

"Mày, đứa con bất hiếu! Con bất hiếu!!" Phương Bảo Thượng giận đến mức nói

năng không rõ ràng.

"Bác Phương đừng nóng giận, đừng nóng giận, Hà Nại chỉ nói vậy thôi. Hà

Nại, cậu đừng hành động theo cảm tính, bác Phương dù sao cũng muốn tốt cho cậu." Đỡ lấy Phương Bảo Thượng, Từ Mỹ Sa nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Sự, Tiểu Sự liền nhặt thẻ công tác dưới đất lên đưa cho Hà Nại.

Hà Nại không nhận, lễ phép nói với Từ Mỹ Sa: "Cảm ơn Từ quản lý mấy ngày nay đã chiếu cố tôi, lát nữa tôi sẽ đem đơn từ chức đưa cho phòng nhân sự."

"Hà Nại, đừng kích động." Tiểu Sự kéo kéo ống tay áo của Hà Nại, ý muốn khuyên nhủ.

Phương Bảo Thượng nhìn Hà Nại quyết tuyệt, bỗng nhiên mềm nhũn ra nói: "Chờ đã, Tiểu Nại, tất cả là sai lầm của ba. Trước giờ ba có lỗi với con, con không nhận ta cũng được, đừng nghỉ việc có được không? Làm việc cho tốt, cùng mẹ con sống thật tốt."

Hà Nại không thèm nhìn Phương Bảo Thượng, chỉ liếc một cái cũng không nói thêm gì nữa, quay sang cười cười với Tiểu Sự, rồi đi vào cửa công ty.

Phương Bảo Thượng bị mất mặt, nhưng ông phát hiện, Hà Nại không nhận ông thì trong lòng lại thêm khổ sở, ông đột nhiên hối hận, không cần biết Hà Nại đã làm gì, cậu vẫn là con của ông. Lúc nhỏ cậu đã rất đáng yêu, bởi vì sợ ảnh hưởng đến tương lai, nên Phương Bảo Thượng nhẫn tâm bỏ rơi cậu.

Lúc đó Hà Tiêu gọi điện thoại cho ông, Phương Bảo Thượng cứ nghĩ bà ta nói

đùa, nhưng không ngờ Hà Tiêu lại bỏ Hà Nại lại thật, mà Tiểu Nại còn nhỏ như vậy...

Bởi vì ông hổ thẹn với Hà Nại, nên mỗi lần Hà Tiêu tìm tới cửa đòi tiền,

Phương Bảo Thượng đều cho bà. Bà ta muốn bao nhiêu, ông cũng cố gắng đi

vay mượn, bởi vậy, ở đâu ông cũng có một chút ‘quan hệ’. Mà cũng vì hổ thẹn, ông vẫn không dám tới gặp Hà Nại, may là mỗi lần Hà Tiêu tới đều mang theo vài bức ảnh của Hà Nại, ông nhìn hình mà tưởng tượng ra bộ dáng của cậu.

Đến tận mấy ngày trước nghe Hà Nại được thăng làm phó trưởng phòng, Phương Bảo Thượng đột nhiên cảm thấy cha con hai người cũng nên gặp

mặt nhau, nhưng ông lại không ngờ, vừa đến lại nghe trong công ty lan truyền tin đồn, thậm chí còn có hình ảnh, con trai của ông bị một người đàn ông bao dưỡng. Ông liền giận đến choáng váng...

‘Phương Nại hai mươi năm trước đã chết đói trong đống rác đầu hẻm rồi!"

Phương Bảo Thượng ngồi trong xe, hai mắt bỗng nhiên cay cay, ông nói

với tài xế: "Khoan đã, đi đến bệnh viện Trạm thị."

Hà Nại đứng nhìn những tấm hình kia, môi dưới bị cắn muốn chảy máu. Từ Mỹ Sa cho người dọn dẹp sạch sẽ, nghiêm cấm không ai được nhắc lại chuyện này,

mà Giang Thiên là người khởi xướng cũng bị Từ Chấn Thiên tức giận gọi đi.

Trước khi có người đến dọn dẹp, Hà Nại đã giật lấy mấy tấm hình, chả trách

mấy ngày trước Từ Mỹ Sa dẫn cậu tham gia lễ hội tụ, Giang Thiên lại bảo cậu chống mắt lên mà nhìn.

Những hình này, có tấm hai người cùng đi vào cao ốc, có tấm là ở con hẻm nhỏ cạnh công ty, cậu từ trên xe Tôn Hối bước xuống, mà có một tấm là cậu và Tôn Hối ôm nhau ở bãi đậu xe.

Cậu và Tôn Hối đều không thích chụp ảnh, đi ra ngoài tuy là hai người nhưng

chỉ đơn giản là đi cùng nhau. Tấm ảnh thân mật như vậy, cũng chỉ có duy nhất

một tấm a...

Khoảng thời gian trước Hà Nại toàn làm ca đêm, hai người làm việc thời gian khác nhau, hôm đó Tôn Hối đưa cậu đi làm, đi tới cửa xe, Tôn Hối đột nhiên ôm lấy cậu, nói đã nhiều ngày rồi chưa ôm cậu ngủ, đều ngủ không yên, nên muốn tận hưởng cảm giác này một chút.

Tuy bức ảnh bị mờ không rõ nét, nhưng Hà Nại vẫn nhớ lúc đó mình đã cười, cười thật lâu, hạnh phúc đến nỗi hi vọng cứ như vậy cho đến cuối đời...

Nhưng mà chưa tới một tháng sau, bọn họ lại chia tay. Không có cậu, Tôn Hối

có thể ôm người anh chân chính yêu thương; nhưng không có Tôn Hối, cậu lại phải tiếp tục sinh hoạt một mình.

Hà Nại đem đơn từ chứ đưa cho phòng nhân sự, dọn dẹp xong lại đứng nhìn

bàn làm việc của mình một chút, sau đó ôm thùng đồ đi ra khỏi phòng làm việc.

Trưởng phòng bảo vệ thấy cậu đi rồi mới ngẩng đầu lên liếc một cái, Hà Nại đối với hắn là sự uy hϊếp, bây giờ cậu đi rồi hắn mới an tâm, bên ngoài ra vẻ đồng tình, nhưng trong lòng lại vui vẻ không thôi.

Toàn bộ người trong công ty thấy Hà Nại đi ra thì bàn tán xì xào, chỉ có bảo vệ gác cổng nhìn thấy toàn bộ quá trình sự việc, liền thành tâm khuyên nhủ cậu vài câu. Nhưng Hà Nại muốn rời đi, bảo vệ cũng đành chúc cậu may mắn.

Ra khỏi công ty, Hà Nại đi một hồi mới phát giác mình lại đi đến con hẻm nhỏ mà Tôn Hối hay đứng chờ mình. Hà Nại nhìn bức ảnh trong thùng đồ, cổ họng liền nghẹn ngào.

Hà Nại tự giễu cười một tiếng, nếu là trước đây, cho dù là lời nói khó nghe cỡ nào, cậu cũng có thể nhịn, nhưng bây giờ lại ngay lúc cậu và Tôn Hối chia tay, chuyện nào quả thực là tức cười.

Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng xe thắng gấp, Hà Nại cũng không để ý, nhưng từ xa lại nghe tiếng kêu sợ hãi của Hà Tiêu: "Tiểu Nại!! Cẩn thận!"

Hà Nại xoay người còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên một cái khăn bịt lên mũi cậu, đồng thời có hai người khiêng cậu lên xe.

Hà Nại ngửi phải thuốc mê, tay chân vô lực, nhẹ tay buông thùng đồ xuống đất, đồ vật rải rác rơi ra. Hà Nại giãy dụa, không thấy bức ảnh của hai người đâu, thì ý thức đã mơ hồ. Trước khi cậu hoàn toàn ngất đi thì nghe được giọng nói của một người đàn ông xa lạ đang hưng phấn báo cáo: "Đại ca, đắc thủ!"