Chương 39

Lâm Ngữ cũng biết, đối với người bình thường, đặc biệt đối với ba mẹ anh mà nói thì lên TV là một chuyện rất vinh quang, bởi vì nói chuyện với mẹ một lúc lâu, sau đó lại nói chuyện với ba Lâm, để ông không lo lắng nữa, sau đó mới tiếp tục làm việc.

Sau khi viết phương án 2 tiếng đồng hồ, ý tưởng Hệ Thống Học Tập Mạnh Nhất viết cũng tạm ổn.

Hệ thống chủ yếu dựa vào cơ sở lập trình của anh hiện tại, suy nghĩ một hồi chỉ có kiểu này mới gọi là hệ thống.

Mà phương án trợ giúp học tập này dựa theo chỉ số kí©h thí©ɧ và đồng hồ quả chuông mà Triệu Tiểu Lộc đã nói, anh định dùng hai thứ này làm cơ sở sau đó dùng ngôn ngữ Java viết một phần mềm di động.

Đồng hồ quả chuông không có gì đáng nói cả, tham khảo những phần mềm đồng hồ quả chuông trên thị trường, cái này thực ra dựa theo kiểu đồng hồ báo thức, code không phức tạp lắm.

Trị số kí©h thí©ɧ thì phiền phức hơn một chút, bản chất dựa theo cơ chế thưởng phạt.

Phần thưởng thiết lập rất đơn giản, tham khảo mấy hệ thống trò chuyện, hệ thống điểm tích lũy là được rồi, khó khăn chính là làm sao có thể dùng hệ thống ban thưởng này kí©h thí©ɧ được tiềm thức của anh.

Dù sao thì hệ thống điểm tích lũy không có tác dụng gì thì chỉ là những dãy số vô nghĩa, nếu không có ý nghĩa và tác dụng đối với anh, vậy điểm tích lũy này không được gọi là phần thưởng.

Dựa theo những gì Triệu Tiểu Lộc nói, trong game chỉ số kí©h thí©ɧ hình thành dựa theo sự so sánh và ganh đua, cái này rõ ràng không thích hợp với Hệ Thống Học Tập, bởi vậy điều duy nhất anh cần làm chính là chuyển đổi hệ thống tích điểm thành một hệ thống có ý nghĩa tương tự.

Cái thứ có tác dụng này, cuối cùng anh lựa chọn thứ thô bạo nhất, dễ thấy nhất - tiền.

Bây giờ thu nhập của anh, hoặc nói là thu nhập duy nhất của anh là tiền thù lao trên Bilibili, muốn làm một phần mềm khiến tiền thù lao nhận được bị khóa lại, chỉ có thể dựa vào điểm tích lũy để đổi tiền.

Có hệ thống điểm tích lũy mới có thể đổi tiền thù lao, mà điểm tích lũy thì dựa vào thời gian của đồng hồ quả chuông, mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ thì sẽ đạt được một số điểm tích lũy, hoàn thành càng nhiều thì được càng nhiều điểm tích lũy, như vậy phần thưởng này có ý nghĩa rồi.

Đã có cơ chế ban thưởng thì có cơ chế trừng phạt, chuyện này đơn giản, mỗi ngày phải hoàn thành bốn nhiệm vụ, hoàn thành xong thì khoảng 2 tiếng thôi, nếu như không hoàn thành thì sẽ bị trừ điểm tích lũy.

Sau khi thiết kế cơ chế thưởng phạt thì anh có linh cảm, về phía điểm tích lũy anh còn tăng thêm một số mục nữa, ví dụ như có thể được nghỉ phép một ngày, được ăn ngon, đi du lịch một lần hoặc ra ngoài đi dạo cho thư thả.

“Ừm, còn cần thêm gì nữa nhỉ… Đúng rồi, thêm hệ thống thăng cấp nữa, công năng thiền cũng thêm vào.”

Sau khi tắt điện thoại thì Lâm Ngữ lại mở laptop lên, anh suy nghĩ thêm lát nữa.

Hệ thống thăng cấp, dựa theo điểm tích lũy để thăng cấp, khiến cho người ta có cảm giác thành tựu, ngoài ra cấp độ ảnh hưởng đến quyền hạn đổi vật phẩm, như vậy thì đã hình thành cơ chế thưởng phạt nghiêm trọng, đây là chuyện phòng ngừa dùng điểm tích lũy để đổi giấy nghỉ phép.

Thiền là phụ trợ mà Triệu Tiểu Lộc nói, chỉ sửa lại mục tiêu mà thôi, đổi mục hít thở thành chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, luyện tập nhìn chăm chú sau đó lại nhắm mắt thể thả lỏng, rất hoàn hảo.

“Đúng rồi, còn có nhiệm vụ mô phỏng, đường đường là hệ thống bàn tay vàng, sao lại không có chút nhiệm vụ khó khăn chứ.”

Đã bước vào trạng thái làm việc nên đầu nghĩ đến nhiều ý tưởng hơn, tinh thần Lâm Ngữ càng ngày càng phấn khởi.

Chỉ số kí©h thí©ɧ, đồng hồ quả chuông, thiền, ba thứ này đã thoát khỏi ngôn từ của Triệu Tiểu Lộc, nhưng toàn bộ hệ thống do anh tạo thành.

Quan trọng nhất là nhiệm vụ để kéo dài thời gian, hoàn thành nhiệm vụ để được điểm tích lũy, những thứ này liên quan đến hệ thống điểm tích lũy, không có gì đáng nói.

Ngoại trừ nhiệm vụ cơ sở, có một số nhiệm vụ đặc biệt, ví dụ như: Khiến người khác tin anh là thiên tài, hoàn thành một lần lội ngược dòng, đứng trước đám đông phát biểu đồ án.

Nhìn thì không có gì khác lạ cả, nhưng thực chất những nhiệm vụ này đều có một điểm chung, đó chính là kí©h thí©ɧ sự xấu hổ và lòng tự trọng.