Chương 110: Cảm thấy mệt mỏi

Đối với Diệp Mặc, việc gánh kê còn dễ hơn đập lúa.Diệp Mặc lần lượt xách từng bao kê về.

“Tiểu Diệp, con mang nốt túi này về rồi về nhà tắm đi.” Chú hai nhìn thấy Diệp Mặc lại đi tới liền kêu lên.

“Được.”

Hạt kê gần như đã làm xong, trên ruộng phần kê duy nhất được mang về là phần trên của cây kê.

Sau khi Diệp Mặc kết thúc chuyến đi cuối cùng đi về, Lâm Hạ Lâm trải thảm phơi ra, đang phơi kê.

“Mọi người đã đập kê xong chưa?” Lâm Tiểu Mạn hỏi.

“Cũng gần xong rồi.” Diệp Mặc buông túi hạt kê xuống nói: “Có cần tôi giúp không?”

“Không cần, anh mau về tắm rửa đi, rồi lại qua ăn trưa.” Lâm Hạ Lâm nói.

“Được.” Diệp Mặc giãn cơ cánh tay.

Đập kê còn mệt hơn thu hoạch trái cây.

Mới đập kê có một buổi sáng mà cơ thể anh đã kiệt sức.

Về đến nhà, Diệp Mặc tắm nước nóng, giặt quần áo, phơi khô rồi về phòng nằm một lúc.

Cha mẹ chả Tiểu Mạn đã trở về.

“Tiểu Diệp?” Vân Tú Lan gọi lớn, tưởng Diệp Mặc đã ngủ.

Diệp Mặc ngồi dậy.

“Có mệt không?” Lâm Sơn cười hỏi.

“Có một chút.” Diệp Mặc nói: “Khi nào kê ở nhà mình sẽ được đập?”

“Người đập lúa sẽ tới xem xét, nếu giá thuê rẻ thì thuê người đập đi.” Lâm Sơn nói.

Cha mẹ Lâm Tiểu Mạn đã làm việc ở làng Trường Châu trong khoảng thời gian này, tức là trong tháng này ngày nào họ cũng phải gấp rút làm việc thêm giờ, khá mệt mỏi.

Nếu có thể thuê người làm với giá không quá đắt thì gia đình họ sẽ thuê.

Ở đây bọn họ có hơn ba mẫu đất, nếu tự mình làm xong cũng sẽ rất mệt mỏi.

“Chú đã bắt hết tôm càng trên đồng chưa?” Diệp Mặc hỏi.

“Không còn nhiều nữa. Sau khi đập kê, chúng ta sẽ bắt một lượt cuối.” Lâm Sơn bước vào, đưa cho Diệp Mặc một điếu thuốc rồi nói: “Đây là năm đầu tiên chúng ta trồng lúa và nuôi tôm kết hợp, năng suất thu được thấp hơn dự kiến rất nhiều.”

Diệp Mặc thấy trên mạng có mô hình nuôi tôm kết hợp trồng lúa, bình thường một mẫu có thể thu hoạch được 160-200 kg tôm càng. Nhưng tình hình thực tế không phải như vậy.

Nếu có thể thu hoạch được một trăm kg tôm càng trên một mẫu Anh thì được coi là rất tốt.

May mắn là giá tôm năm nay tốt.

Khi đến nhà Lâm Hạ Lâm, họ đã phơi xong kê.

Lâm Tiểu Mạn đang giúp nấu ăn trong bếp thì nghe thấy dì hai nói với cô: “Cháu nhuộm màu tóc này trông giống như một cô gái trong hộp đêm.”

“Đừng trách cháu nữa, cháu biết mình sai rồi. Buổi chiều cháu sẽ vào thành phố nhuộm lại màu đen.”

“Màu tóc cháu nhuộm trông thật xấu.”

“Dì hai.” Diệp Mặc đi vào gọi lớn.

“Này.” Mẹ Lâm Hạ Lâm đáp lại rồi đi từ trong bếp ra: “Mọi người ngồi đi, đồ ăn sẽ sớm chín thôi.”

Buổi trưa có món gà hầm khoai mỡ.

Ngoài ra còn có thịt ba chỉ và lạp xưởng, thịt xào xà lách, thịt xào măng bản địa…

Măng bản địa là một loại tre chỉ mọc măng vào mùa hè. Măng rất đắng nên phải luộc qua nước trước khi dùng để xào thịt…

Ngoài ra còn có cá họ bắt được tối qua và một nồi lớn tôm càng cay.

Sau khi đập kê cả buổi sáng, Diệp Mặc cảm thấy hoàn toàn kiệt sức.

Ngồi uống bia và ăn tôm cành, anh cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết.

“Món tôm này là do em làm à?” Diệp Mặc nhìn Lâm Tiểu Mạn.

Lâm Tiểu Mạn gật đầu: “Ăn ngon không?”

“Rất ngon.” Diệp Mặc vừa nói vừa nhìn tóc cô.

Anh không biết nên nói gì, Diệp Mặc thấy hơi khó chịu với nó.

Với mai tóc hơi hồng, Lâm Tiểu Mạn nhìn trẻ con hơn và làn da trắng trẻo, gần giống như một học sinh trung học.

Diệp Mặc vẫn cảm thấy tóc đen nhìn rất đẹp…

“Khi nào kê nhà chú mới thu hoạch?” Chú hai nhìn Lâm Sơn hỏi.

“Lát nữa người của đội đập lúa sẽ đến xem, nếu giá cả phù hợp thì chúng tôi sẽ thuê người đập lúa, nếu đắt quá thì buổi chiều chúng tôi sẽ bắt đầu làm.” Lâm Sơn nói.

“Đội đập lúa tính giá 400 đến 500 tệ một mẫu, đối với ruộng lúa nhà chú, ước tính là 500 tệ một mẫu, không tính phí.” Chú hai Lâm Tiểu Mạn nói: “Tự mình làm thì tốt hơn, chúng ta sẽ đi qua đập cùng cho tới khi xong.”

“Tôi sẽ hỏi trước, nếu có thể thương lượng 400 tệ thì tôi sẽ thuê đội đập lúa. Khoảng thời gian này chúng ta khá mệt mỏi…”

Kê của họ phát triển rất tốt và năng suất mỗi mẫu là hơn 1.000 kg.

Nhưng giá kê lại rẻ, chỉ hơn một tệ một cân. Nếu giao cho đội đập lúa, dù có thuê giá 400 nhân dân tệ một mẫu thì cũng không có lãi.

Nếu sử dụng máy gặt để thu hoạch sẽ có giá 130 nhân dân tệ cho mỗi mẫu kê.

Ở vùng núi chủ yếu là những mảnh đất nông nghiệp nhỏ, chi phí thu hoạch của máy gặt cũng rất tốn kém.

Đồng thời ở đây vẫn còn nhiều ruộng lúa máy gặt không thể xuống thu hoạch được nên phải tự mình thu hoạch hoặc thuê người đến thu hoạch…

Sau bữa trưa, đội đập lúa lại qua xem ruộng lúa.

Cánh đồng lúa nhà Lâm Tiểu Mạn ở cạnh nhà nhưng trên ruộng lại có rất nhiều bùn. Loại ruộng này người dân thu hoạch sẽ rất mệt nhọc.

Giá niêm yết là 480 nhân dân tệ mỗi mẫu, tổng cộng hơn 3,4 mẫu Anh một chút.

Giá quá cao.

Nó tương đương với việc đưa một nửa số thóc cho đội đập lúa.

Hạt kê đã chín và đã đến lúc thu hoạch.

Sau một hồi tính toán, để thu hoạch được 3,4 mẫu kê phải tốn 1.600 nhân dân tệ.

Dưới sự thuyết phục của cha Lâm Hạ Lâm, Lâm Sơn và mẹ Tiểu Mạn quyết định tự mình thu hoạch.

Sau ba giờ chiều, mọi người ra ruộng gặt kê, làm việc đến hơn tám giờ tối, Diệp Mặc thực sự mệt mỏi.



Khi anh thức dậy vào ngày hôm sau, Diệp Mặc cảm thấy đau nhức khắp người. Đùi, bắp chán, cánh tay… các cơ ở vùng bụng dưới của anh đều đau nhức.

Cha mẹ của Tiểu Mạn dậy từ rất sớm.

Diệp Mặc đứng dậy khỏi giường, khi ra đến ruộng, họ đã cắt được một miếng ruộng lớn.

Hơn ba mẫu kê đã được thu hoạch trong hai ngày rưỡi.

May mà chú và thím hai đã giúp đỡ thu hoạch, nếu không thì Diệp Mặc sẽ phải đi làm thêm hai ngày nữa.

Diệp Mặc nghiến răng nghiến lợi kiên trì suốt cả quá trình…

Lâm Tiểu Mạn giúp mang trà và nước, nấu nướng đồng thời bắt tôm càng trên đồng.

Sau ba ngày đập kê, Diệp Mặc cảm thấy toàn thân tê dại, mọi cử động đều giống như một con rối trên dây. Cơ bắp khắp người đau nhức, tư thế đi lại không linh hoạt, không còn sức lực…

Đây là lần thu hoạch lúa thực sự đầu tiên của Diệp Mặc.

Ngày xưa anh nghe người ta nói đập kê rất mệt. Gia đình anh cũng trồng kê khi anh còn nhỏ, nhưng đó là khi anh còn nhỏ, lúc đó anh có thể làm được bao nhiêu việc?

Chỉ những người đã thực sự đập kê mới thực sự hiểu được câu nói “ai biết từng hạt trên bát đều là công khó nhọc”. Đây hoàn toàn không phải là cường điệu chút nào.

Mồ hôi Diệp Mặc đổ trong ba ngày qua còn nhiều hơn ba tháng.

Cha mẹ của Tiểu Mạn cũng rất mệt mỏi, nhưng họ có vẻ đặc việt tràn đầy năng lượng tích cực. Tình trạng của Diệp Mặc còn tệ hơn rất nhiều, qua mấy ngày, anh cảm thấy mình gần như kiệt sức…

Đập kê đã mệt nhọc, lúc phơi kê cũng rất vất vả…

Trên thân kê cũng những gờ nhỏ li ti, khi bám vào cơ thể sẽ rất ngứa.

Sau khi đập lúa trên đồng thì cần phải phơi nó thật khô dưới ánh nắng mặt trời.

Lâm Tiểu Mạn đã chuẩn bị bữa tối, bao gồm cả tôm càng cay.

Sau khi chú hai đi tới lấy bia trong tủ lạnh ra nói: “Tiểu Diệp, cùng chú hai uống mấy ly.”

“Được.” Diệp Mặc cười ngồi xuống.

Lâm Sơn cầm con tôm ngồi xuống cạnh Diệp Mặc, cười nhìn anh: “Đập lúa có mệt không?”

“Rất mệt.” Diệp Mặc nói, anh thực sự mệt mỏi…

“Hahahaha…” Chú hai mỉm cười mở bia: “Ở quê mệt nhất là đập kê. Nếu muốn làm con rể của Lâm gia chúng ta, từ nay về sau mỗi năm cậu đều phải đập kê.”

“Từ nay về sau chúng ta sẽ trồng ít kê, chỉ đủ nuôi sống bản thân là được.” Dì hai đi tới cười nói.

Lâm Sơn cười nói: “Bên đó thoải mái hơn, mọi người không trồng kê, họ trồng trái cây.”

“Trồng trái cây không dễ dàng, hơn nữa bận rộn làm thời gian dài hơn đập kê.” Diệp Mặc vừa nói vừa thấy chú hai rót bia cho mình, vội vàng đừng dậy: “Để cháu làm.”

“Cứ ngồi đi, tôi rót cho cậu.”

“Hạ Lâm đâu?” Diệp Mặc thấy chú hai đã đưa cho anh một cái bát, rót bia xong liền hỏi.

“Tôi tới đây.” Lâm Hạ Lâm đi tới phòng khách, nghe thấy giọng nói của Diệp Mặc liền đi tới cười nói: “Đập lúa không phải để thư giãn sao?”

“Rất thư giãn…”

“Ha ha ha… Chỉ là tôi đập lúa đã lâu, bây giờ toàn thân đau nhức.” Lâm Hạ Lâm cười nói: “Nếu như anh không mệt, ăn cơm tối xong chúng ta đi câu cá.”

“Không.”