Chương 19.1: Muốn mua máy xúc

Máy xúc đã đi vào núi ngày hôm qua. Đã hơn sáu giờ sáng, Diệp Mặc còn đang ngủ, điện thoại di động đã đổ chuông.

“Xin chào?”

“Ồ… được, được…”

Diệp Mặc nhận được điện thoại của ông chủ Vương liền duỗi người đứng dậy, mặc quần áo… đi xuống lầu.

“Con dậy sớm thế à?” Cha Diệp vừa mới đứng dậy đã nhìn thấy Diệp Mặc đang tắm rửa ở bên ngoài.

“Ông chủ Vương đã đến, con qua đó nhìn xem…” Diệp Mặc nói.

Rửa mặt xong, Diệp Mặc lấy chìa khoá xe bán tải, lái xe đến Cao Đồ Pha.

Lão Vương vừa đến, đang ngồi trên máy xúc, còn chưa khởi động.

“Ông chủ Vương.” Diệp Mặc hét lớn.

Lão Vương mỉm cười đáp lại: “Con đường dẫn vào núi vẫn làm giống như chúng ta đã bàn bạc hôm qua đúng không?”

“Đúng vậy, anh chỉ cần làm cho độ dốc của con đường vào núi thấp hơn để sau này xe tải có thể đi vào núi dễ dàng là được.”

“Được rồi, vậy tôi bắt đầu làm đây. Chúng ta bắt tay vào làm ngay đi.”

Theo nền đường ban đầu, đường sẽ được mở rộng thêm, sau đó khi đến một con dốc lớn thì sẽ đào sâu hơn làm cho độ dốc của nó thấp đi.

Diệp Mặc nói với lão Vương, con dốc cần phải làm thấp nhất có thể, con dốc càng làm thấp thì càng tốn thời gian.

Diệp Mặc quan sát ở đây một lúc rồi về nhà ăn sáng, lúc quay trở lại vườn trái cây thì mang theo một bình nước nóng và một ấm trà lớn.

Trong bình giữ nhiệt có nước nóng, Diệp Mặc cũng bưng ra một hộp lá trà, xe của anh đậu trên đỉnh núi…

Máy xúc đã gần tới giữa núi.

“Lão Vương…” Diệp Mặc bưng nước đi tới hô to.

“Đây.”

“Tôi mang cho anh một bình nước sôi và một ít lá trà.” Diệp Mặc cũng có một ấm trà ở đây: “Tôi giúp anh pha, để nguội ở đây.”

“Được rồi, cảm ơn anh.”

Diệp Mặc xua tay, cũng đặt một bao Nhược Vân ở đây: “Ở đây còn thuốc lá, lát nữa tôi có việc, anh có thể xem giờ tan làm và về nghỉ ngơi.”

Lão Vương cười lớn: “Được rồi, cậu cứ làm việc khá đi, tôi hứa sẽ không lười biếng.”

Vào mùa hè, nhiệt độ ban ngày lên rất cao.

Lão Vương hôm nay sáu giờ mới đến đây, anh ta muốn bắt đầu làm việc sớm và kết thúc sớm. Buổi chiều, Diệp Mặc không định ra ngoài cho đến sau bốn giờ.

Lão Vương dừng xe, đi tới cùng Diệp Mặc hút thuốc, nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục làm việc.

Diệp Mặc cũng lái xe xuống núi.

Khi đi ngang qua cửa nhà Trần Thần, anh thấy đám người Trần Thần đang chuẩn bị ra ngoài.

Diệp Mặc dừng xe lại chào hỏi: “Chú ba, dì ba.”

“Này.”

“Hai người đi chơi à?”

“Tôi và bố đi Thành Đô.” Trần Thần nói.

“Anh đến đó bằng ô tô hay taxi?” Diệp Mặc hỏi.

“Chúng tôi sẽ đến nhà ga trong thành phố, sau đó bắt xe chạy đường dài đến đó.”

Diệp Mặc nhìn thấy mẹ của Trần Thần đang lái một một chiếc xe máy ba bánh, có vẻ như bà sẽ đưa họ đến thị trấn Đông Môn để bắt xe.

“Tôi cũng đi Hoa Thành, cậu với chú lên xe đi.” Diệp Mặc xuống xe, mở cốp xe giúp bọn họ chất hành lý lên.

Mẹ Trần không ngừng cảm ơn anh.

Diệp Mặc liên tục nói không có gì, chỉ là thuận tiện thôi.

“Chú ba định đi Thành Đô kiểm tra chân à?” Diệp Mặc hỏi.

“Đã lên lịch phẫu thuật rồi.” Trần Thần nói: “Chân của bố tôi trước đó đã được kiểm tra rồi…”

“Chú ba, chúc chú mau chóng bình phục.” Diệp Mặc chân thành nói.

“Ha ha ha ha… cảm ơn lời chúc phúc của cháu.” Cha Trần cười nói: “Cháu thuê máy xúc một ngày bao nhiêu?”

“Một ngày 2.000 tệ.” Diệp Mặc nói.

“Đắt thế à?” Cha Trần nói: “Trước kia nghe nói mời lão Vương làm một ngày là 1.700 tệ.”

“Đó đã là giá của năm ngoái, hoặc năm kia nữa.”

Cha Trần gật đầu.

“Hiện tại giá dầu tăng cao, giá náy xúc cũng tăng theo.” Diệp Mặc nói.

Đối với 20 mẫu đất cần san phẳng, giá dầu dừng ở mức khoảng 5 nhân dân tệ và 2.000 tệ một ngày cũng là mức giá bình thường. Lão Vương đã tự mua máy xúc và tự lái không cần phải thuê nhân công… Khi giá dầu là 5 tệ, mỗi ngày thuê máy xúc chỉ tốn 1.700 nhân dân tệ. Hiện nay giá dầu đã tăng cao, một ngày trả 1.700 nhân dân tệ chắc chắn là điều không thể.

Diệp Mặc tiễn hai người họ lên xe khách, xuống xe giúp họ lấy hành lý rồi nói với Trần Thần: “Chúc hai người mọi điều đều thuận lợi.” “Bữa nào sẽ mời cháu đi ăn cơm và uống chút rượu Soju.” Cha Trần mỉm cười nói.

“Có thể uống rượu Soju nhưng phải đợi chú bình phục mới uống được.” Diệp Mặc cười nói.

“Hahaha… Được rồi, đi thôi.”

“Tạm biệt.”