Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công He Rồi

Chương 55: Tôi yêu em (Hoàn chính văn).

« Chương TrướcChương Tiếp »
02/02/2023

Nửa đêm gió lạnh thấu xương, xung quanh không có một bóng người, chỉ có vài cây đèn đường đứng trơ trọi ở ven đường, hắt ra thứ ánh sáng trắng nhàn nhạt.

Tiêu Sở Dịch đứng dưới ánh đèn, có chút mờ mịt nhìn tòa nhà cao tầng bốn phía.

Mặc dù Thịnh Dư Hàng đã sớm cho cậu địa chỉ, nhưng muốn cậu nhận ra một con đường chưa từng tới, vẫn có chút khó khăn.

Ban đầu cậu định về nhà ở lại một đêm, nhưng không ngờ lúc lên taxi, lại nhận được điện thoại của Thịnh Dư Hàng.

Vì thế khi đến ngã tư trước cổng khu dân cư, cậu yêu cầu tài xế quay đầu lại.

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Sở Dịch ở dưới lầu chờ trong chốc lát.

Đứng ngược sáng nhìn địa chỉ trên tờ giấy, cậu vẫn không dám tiến thêm một bước.

Cậu sợ mình đi sai đường, bỏ lỡ người đang đến tìm cậu.

Khi Tiêu Sở Dịch cúi đầu, cái bóng trên mặt đất từng chút kéo dài ra, sau đó ngắn lại một chút rồi nhạt dần.

Lúc cậu ngẩng đầu lên, Thịnh Dư Hàng đã đứng trước mặt cậu.

"Sở Dịch."

"Ừm?"

Tiêu Sở Dịch nhìn anh một cái, còn chưa kịp nói cái gì, liền bị đối phương kéo vào trong ngực.

Lần đầu tiên cậu phát hiện ra Thịnh Dư Hàng cũng có sức lực lớn như vậy, thật giống như là muốn đem cậu vò nát rồi dung nhập vào trong thân thể mình.

Cũng không đến mức chỉ vì nhìn thấy mình mà quá kích động đi.

Tiêu Sở Dịch có chút không tin mà nghĩ, do dự trong chốc lát, sau đó vươn tay vỗ vỗ lưng Thịnh Dư Hàng an ủi: "Ừm... Sinh nhật vui vẻ?"

Đại não có chút mơ màng của Thịnh Dư Hàng tỉnh táo lại, một nửa là do gió đêm thổi, một nửa là do câu nói này của Tiêu Sở Dịch.

"Sinh nhật?" Thịnh Dư Hàng buông lỏng lực đạo trên tay, nhưng vẫn không muốn buông người đang ôm trong ngực ra, trong giọng nói của anh mang theo chút hoang mang: "Của tôi sao?"

Tiêu Sở Dịch kinh ngạc nhìn anh, lại phát hiện hoang mang trên mặt anh cũng không phải giả vờ.

“... Ngay cả sinh nhật của mình mà anh cũng không nhớ sao?" Tiêu Sở Dịch có chút bất đắc dĩ, "Anh cũng không xem ngày tháng à?”

“Có xem.” Thịnh Dư Hàng ngắn gọn đáp: “Nhưng tôi không quá nhớ đến mấy thứ như sinh nhật.”

Đối với Thịnh Dư Hàng mà nói, chúc mừng sinh nhật có thể coi là hành vi lãng phí thời gian.

Đương nhiên điều này cũng chỉ nhằm vào cá nhân anh mà thôi, nếu là người nhà hoặc bạn bè vì anh gửi lời chúc phúc, anh cũng sẽ nhận lấy.

Nhưng ngoài điều đó ra, anh căn bản không thèm để ý đến sinh nhật của mình, cũng sẽ không chủ động nói cho người khác biết.

Vì vậy cho đến khi Tiêu Sở Dịch nhắc tới, anh nhất thời ngẩn ra.

“Mẹ anh…” Tiêu Sở Dịch dừng lại, nuốt xuống những gì vốn định nói, “Có lẽ muốn em cho anh một bất ngờ — em cũng vừa mới biết không lâu.”

Trước đó Thịnh Dư Hàng cũng chưa từng đề cập đến đề tài sinh nhật, ngược lại mẹ Thịnh đối với chuyện này vô cùng để ý.

Tiêu Sở Dịch vốn cũng không rõ chuyện này lắm, nhưng mẹ Thịnh rất tích cực cố gắng tìm cách thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với cậu, thậm chí còn kể mấy chuyện xấu hổ của Thịnh Dư Hàng khi còn nhỏ cho cậu nghe.

Chỉ dựa vào sức của một mình mẹ Thịnh mà hiểu biết của Tiêu Sở Dịch đối với Thịnh Dư Hàng đã sâu sắc hơn rất nhiều.

Loại chuyện này ngẫm lại cũng biết nguyên nhân, Thịnh Dư Hàng không khỏi thở dài một hơi.

Đối mặt với mẹ mình, anh thực sự không có biện pháp nào tốt để ứng đối.

Hơn nữa bất kể nói như thế nào, cũng là nhờ phúc của bà, mới đưa người mà anh đang nhung nhớ đến trước mặt anh.

Tóm lại là chuyện tốt.

Thịnh Dư Hàng nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Tiêu Sở Dịch, bao lấy trong lòng bàn tay mình, rồi kéo cậu trở lại hành lang.

Lúc lên lầu, anh mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng, tay cầm chìa khóa dừng lại, nghiêng đầu, nương theo đèn điều khiển âm thanh trong hành lang nhìn về phía người bên cạnh.

Giữa hai hàng lông mày của Tiêu Sở Dịch lộ ra chút ủ rũ lười biếng, lúc dừng lại, cậu theo bản năng muốn dựa vào tường, dường như là rất mệt mỏi.

“Em đặc biệt chạy tới đây vì chuyện này sao?” Thịnh Dư Hàng hỏi.

“Hả?” Tiêu Sở Dịch nhất thời không phản ứng kịp, trong giọng nói mang theo chút giọng mũi, nhìn Thịnh Dư Hàng hồi lâu mới nhận ra, gật đầu nói: “Ừm."

"Ba mẹ em biết không?" Động tác của Thịnh Dư Hàng dừng lại, tiếp tục hỏi.

"Biết." Tiêu Sở Dịch rốt cuộc cũng được dựa vào tường như ý muốn, đáng tiếc một bàn tay còn bị Thịnh Dư Hàng nắm, tư thế này có chút không được tự nhiên, nhưng cậu cũng không quá để ý, thuận miệng nói, "Vốn cũng không có chuyện gì, hiện tại bọn họ cũng rất bận rộn, qua hai ngày nữa trở về cũng được, dù sao kỳ nghỉ vẫn còn mấy ngày.”

Ba mẹ Tiêu gia đương nhiên càng muốn con trai bên cạnh bọn họ làm bạn hơn, cũng chỉ có Tiêu Sở Dịch biết chuyện của Thịnh Dư Hàng, nên muốn đến thăm anh.

Chỉ vì sinh nhật của Thịnh Dư Hàng mà cậu đã vội vã từ thành phố A chạy về thành phố B trong một đêm.

Hoặc có lẽ loại chuyện "sinh nhật" này cũng chỉ là một cái cớ.

Sự thật cực kỳ đơn giản —— chính là cậu muốn gặp anh.

Sau một tiếng "cạch cạch" vang lên, Thịnh Dư Hàng mở cửa nhà ra, mò mẫm tìm công tắc ở cửa rồi ấn vào.

Ánh đèn trắng trong phòng rơi xuống, rơi vào trong phòng khách trống trải có vẻ có chút lạnh lẽo.

Nhưng khi anh nắm tay người khác bước vào, chỉ cần quay đầu lại nhìn cậu, liền giống có vô số ấm áp tràn từ trong ra ngoài.

Trước kia Thịnh Dư Hàng cảm thấy một mình một người sống tự do tự tại, cũng không có gì không tốt.

Chỉ là từ sau khi gặp được Tiêu Sở Dịch, anh cũng đã bắt đầu cảm thấy căn phòng một người ở có vẻ quá mức yên tĩnh và vắng vẻ.

Chẳng qua khi để ý một người, thì ngay cả tâm hồn cũng bị chia cắt, chỉ khi ở bên cạnh người đó, thì mới thật sự hoàn chỉnh.

“Ba mẹ tôi ở nhà cũ, ở đây gần công ty hơn, gần đây công ty có chút việc nên tôi tạm thời sẽ ở đây.” Thịnh Dư Hàng giải thích, “Trước tiên ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai tôi lại đưa em trở về —— Uống chút nước nóng trước đi.”

Tiêu Sở Dịch nhẹ nhàng gật đầu, nhận lấy nước nóng do Thịnh Dư Hàng đưa tới, tựa vào cạnh bàn, bưng cốc lên làm ấm tay.

Đợi đến khi ngón tay không còn cứng đờ như vậy nữa, Tiêu Sở Dịch mới uống một ngụm nước, sau đó hỏi chuyện trong điện thoại trước đó: "Anh gặp ác mộng gì vậy? Bị dọa đến hai mắt đều xuất hiện quầng thâm rồi.”

Hơn nửa đêm có thể dọa Thịnh Dư Hàng tỉnh lại, hiển nhiên phân lượng giấc mơ kia không thể coi thường.

Tiêu Sở Dịch cảm thấy cho dù chỉ xuất phát từ nhân đạo, thì cũng nên tỏ vẻ an ủi tiểu tâm linh bị kinh hãi của anh một chút.

Thịnh Dư Hàng dừng một chút, lại chỉ nói: "Không có gì.”

Tiêu Sở Dịch nhíu mày: "Thật sao?"

Thịnh Dư Hàng nhìn cậu, bất đắc dĩ cười: "Lúc nhìn thấy em thì không nhớ rõ nữa rồi."

Người sống sờ sờ đang đứng trước mặt mình, mang theo nhiệt độ chân thật, còn ai có thể chú ý đến những giấc mộng hư vô kia nữa chứ.

—— Nói thì nói như thế.

Lúc trở về ngủ, Tiêu Sở Dịch cảm giác mình bị ôm đến sắp không thở nổi, không thể không đưa tay đẩy đối phương ra một chút.

Thịnh Dư Hàng híp mắt mông lung, nhìn người trong ngực, lực đạo trên tay buông lỏng một chút, nhưng thế nào cũng không thật sự muốn buông tay.

Tiêu Sở Dịch nhịn không được hỏi: "... Không phải anh nói là không nhớ rõ cơn ác mộng kia sao?"

Sao trông anh như vẫn còn sợ hãi thế.

Bây giờ Tiêu Sở Dịch thậm chí bắt đầu hoài nghi giấc mơ đó có liên quan đến mình.

Nói không chừng là mơ thấy cậu bỏ anh lại rồi chạy trốn.

Tuy rằng theo phương hướng lớn thì cũng không phải là lý do này, nhưng mà...

Ở một khía cạnh nào đó, thì câu này cũng không sai.

Thịnh Dư Hàng lại ôm Tiêu Sở Dịch vào trong ngực, cúi đầu "Ừm" một tiếng.

Tiêu Sở Dịch thở dài: "Vậy anh có thể buông em ra không? Mặc dù đang là mùa đông, nhưng cũng rất nóng.”

Thịnh Dư Hàng không những không buông tay, ngược lại còn muốn được voi đòi tiên, gác cằm lên vai cậu, nhẹ giọng nói: "Tôi sợ lắm.”

Rõ ràng chính là giả vờ ấm ức, nhưng Tiêu Sở Dịch hết lần này tới lần khác đều không có cách nào khác đối với anh.

"Vậy..." Tiêu Sở Dịch lại thỏa hiệp, "Chỉ lần này thôi."

Lúc ôm người quen thuộc trong ngực, nửa đêm Thịnh Dư Hàng mới ngủ ngon được, ngay cả bóng dáng trong mơ cũng không gặp nữa.

Nhưng bóng ma của cơn ác mộng lúc nửa đêm khắc sâu quá mức, vẫn luôn để lại dấu vết trong lòng anh.

Bình thường anh rất ít nằm mơ, thỉnh thoảng từ trong mơ tỉnh lại, hôm sau kiểu gì cũng sẽ gặp phải một số chuyện, có tốt cũng có xấu.

Người bên ngoài đều nói với anh đây là tác dụng tâm lý quấy phá, cho nên anh cũng không để ý lắm.

Chỉ là nội dung trong những giấc mơ trước kia đối với anh mà nói phần lớn đều không quan trọng, nhưng lần này nhân vật chính lại không giống như trước kia nữa.

Cho dù không phải là một giấc mơ quá đẫm máu, nhưng chỉ cần một vài tin đồn về vết thương nhỏ cũng khiến anh bất an và lo lắng, huống chi là một màn bi thảm như vậy.

Người thường nói ngày nghĩ gì, đêm mơ thấy cái đó, Thịnh Dư Hàng nghĩ đến Tiêu Sở Dịch cả ngày, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới bất cứ chuyện gì không tốt liên quan đến cậu.

Điều này không nên.

Chỉ là người mình nhớ đã ở trong vòng tay mình rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích, Thịnh Dư Hàng chỉ có thể tạm thời buông bỏ những lo lắng hoang mang đó.

Sáng hôm sau, Thịnh Dư Hàng dậy sớm hơn Tiêu Sở Dịch, anh nhận được điện thoại của ba mẹ Tiêu gia.

Những lo lắng đó đã được xác minh ngay lập tức.

Cũng không thể coi là chuyện không may.

Ba Tiêu gọi cho Thịnh Dư Hàng, là bởi vì gọi điện thoại cho Tiêu Sở Dịch vẫn luôn không liên lạc được.

Có lẽ là buổi tối trước khi đi ngủ vô tình nhấn nút tắt tiếng, trên màn hình hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ, nhưng lại không nghe thấy tin tức gì.

Tính cách ba Tiêu so với vợ càng nội liễm hơn một chút, không nói cảm tính, lời ít ý nhiều mà ngắn gọn kể lại mọi chuyện.

Đêm hôm trước Tiêu gia có khách đến thăm, lúc trở về bởi vì xe của mình xảy ra vấn đề, mà lộ trình lại xa và gấp gáp vì có hẹn trước, liền mượn xe của Tiêu gia.

Tiêu gia cũng không thiếu một chiếc xe, liền để khách tự mình chọn một chiếc lái đi, kết quả xe vừa chạy đến đường lớn thì xảy ra vấn đề.

May mà vị khách kia trời sinh tính tình cẩn thận, mới lấy được bằng lái chưa bao lâu, bắt đầu lái xe trên đường cũng phải tốn thời gian kha khá, dù bị người phía sau mắng, thì vẫn kiên trì chậm rãi di chuyển ở ven đường.

Điều này đã cứu vị khách đó một mạng.

Nửa đường xe bị mất lái, do tốc độ xe không nhanh, vị khách hoảng loạn đánh lệch tay lái, đâm vào bồn hoa ven đường rồi tắt máy.

Ban đầu vị khách này còn tưởng rằng bởi vì kỹ thuật lái xe của mình không tốt, vội vàng gọi điện thoại giải thích rồi xin lỗi ba Tiêu mẹ Tiêu.

Ba mẹ Tiêu gia nghe đối phương miêu tả xong liền nhạy bén cảm giác được có chỗ nào đó không đúng, ngay sau đó liền bỏ chuyện trên tay xuống rồi chạy tới.

Chiếc xe bị đυ.ng hư phần đầu được kéo về nhà máy để sửa chữa, sau đó phát hiện chiếc xe đã bị động tay động chân.

Ba mẹ Tiêu gia dứt khoát báo cảnh sát.

Kết quả điều tra hoang đường, nhưng cũng không quá bất ngờ.

Chiếc xe kia cũng không phải là xe ba Tiêu mẹ Tiêu thường dùng, chỉ là chiếc xe thường dùng một ngày trước đã bị con trai lớn lái đi.

Trong tình huống như vậy, theo thói quen của bọn họ, rất có thể bọn họ sẽ sử dụng chiếc xe mà vị khách chọn.

Bọn họ vốn đã lên kế hoạch ngày hôm sau sẽ dẫn con trai nhỏ đến thăm hỏi nhà của một họ hàng xa, nhà họ hàng mở một trang trại giải trí lớn, đang trong thời gian thử việc nên nhân dịp nghỉ lễ mời Tiêu gia đến làm khách.

Quan hệ huyết thống giữa hai nhà cũng không tính là gần, nhưng lúc còn trẻ nhà họ hàng đã được Tiêu gia giúp đỡ, gần đây sự nghiệp cũng thăng tiến, nên liền nghĩ đến chuyện mời bọn họ đi xả hơi vài ngày.

Nhà họ hàng ở ngã ba thành phố A và thành phố lân cận, lộ trình hơi xa, có một số con đường hẻo lánh, nhưng ở thời đại có hướng dẫn, tìm đường cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Con trai lớn đã sớm nói rõ không đi, bọn họ cũng không ép.

Nhưng vì Tiêu Sở Dịch nghe nói đến sinh nhật của Thịnh Dư Hàng nên đã thay đổi kế hoạch.

Ba mẹ Tiêu gia vốn cũng muốn ở bên con trai nhiều hơn, thấy vậy liền gọi điện thoại cho họ hàng thông báo hoãn lại chuyến thăm.

Khi có quá nhiều sự trùng hợp chồng chất, thì sự trùng hợp không còn chỉ là sự trùng hợp đơn thuần nữa.

Bằng chứng quyết định là camera hành trình trên xe vẫn chưa được tắt - dù sao thì chiếc xe đã lâu không ai động đến, có lẽ hung thủ cũng không ngờ tới điều này.

Người động thủ là một người bạn của Tiêu Vũ Trạch, trong nhà có chút thăng trầm, sau khi phá sản ngược lại ở dưới đáy xã hội lăn lộn đến hô mưa gọi gió.

Trong ấn tượng của ba Tiêu mẹ Tiêu, người đó và Tiêu Vũ Trạch quan hệ cũng không tệ lắm, dù sao cũng là người có thể thường xuyên đưa về nhà chơi.

Chỉ là người nọ bọn họ tiếp xúc cũng không nhiều, lẽ ra không có thù oán gì có thể nói.

Lúc hai bên giằng co, người kia lúc đầu còn mạnh miệng ôm lấy tất cả chịu tội.

Chỉ là có lẽ là xuất phát từ trực giác của phụ nữ, câu nói đột ngột của mẹ Tiêu làm cho hắn lộ ra mánh khóe: “Là Tiêu Vũ Trạch sao?”

Người kia vô thức dời tầm mắt, rõ ràng là có chút bối rối.

Sự thay đổi này đủ để bọn họ nhìn ra chân tướng phía sau.

Ba Tiêu nhíu mày, đối với điều này cũng không nói thêm gì, nhưng vẻ mặt vẫn luôn có chút âm trầm.

Tâm trạng mẹ Tiêu cũng không khá hơn bao nhiêu, nhất thời không biết nên nói là may mắn hay tức giận.

Sau đó quá trình phá án cụ thể của cảnh sát bọn họ cũng không nhúng tay vào được, chỉ là khi đối phương hỏi về hành tung và tình hình gần đây của Tiêu Vũ Trạch, bọn họ chỉ chần chờ một lát, liền thành thật khai báo.

Là nghi phạm đáng ngờ nhất hiện tại, cảnh sát đương nhiên là muốn đưa người về điều tra.

Chỉ là khi bọn họ muốn tìm người, lại từ hệ thống nội bộ biết được Tiêu Vũ Trạch trước đó đã bị cảnh sát thành phố B bắt đi.

Ba mẹ Tiêu gia cũng không biết nhiều về Lâm Cảnh Thăng, càng không nghĩ tới Tiêu Vũ Trạch chưa từng đến thành phố B lại dính líu vào đó.

Chẳng qua bọn họ rất nhanh sẽ biết thôi.

Đối với chuyện gần như đã kết thúc này, Thịnh Dư Hàng cũng không có phát biểu ý kiến cá nhân gì.

Tiêu Sở Dịch trước đó đã nói không nên nhúng tay vào, mặc dù anh lo lắng, nhưng cũng sẽ không làm trái ý cậu.

Với lại dù sao đây cũng là chuyện gia đình của Tiêu gia, rất ít khi ba Tiêu mẹ Tiêu nói cho anh biết, anh cũng không tiện đắc tội với hai vị trưởng bối.

Chỉ là không nói thì không cần nói, về sau chuyện anh muốn làm cũng không cần báo cáo với bọn họ.

Thịnh Dư Hàng nhìn bầu trời có chút âm u ngoài cửa sổ, vẻ mặt càng thêm thâm trầm lạnh lẽo.

Nhưng đối mặt với tâm trạng phức tạp của ba mẹ, anh chỉ nhẹ giọng đáp lại: "Được, chờ khi Sở Dịch tỉnh lại, cháu sẽ chuyển lời cho em ấy."

Đêm hôm trước Tiêu Sở Dịch ngủ muộn, lại bôn ba đường dài, đã mệt không chịu nổi, buổi sáng lúc Thịnh Dư Hàng tỉnh lại, cậu còn ngủ mê man.

Đợi đến khi Thịnh Dư Hàng nghe điện thoại xong đẩy cửa bước vào, cậu đã tỉnh lại, đang ngồi trên giường, ôm chăn mền nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nghe được động tĩnh ở cửa, cậu liền quay đầu lại, đưa mắt nhìn về hướng cửa.

Cậu dường như vừa mới tỉnh ngủ, bên mặt còn có một dấu vết nhàn nhạt, đuôi tóc vốn chưa bao giờ ngoan ngoãn trước sau như một hướng ra bốn phía, có chút cảm giác hấp tấp lại mềm như nhung.

"Mẹ em gọi điện thoại à?" Tiêu Sở Dịch hỏi.

"Ừm." Thịnh Dư Hàng nhẹ nhàng gật đầu, "Là liên quan đến em... Là liên quan đến chuyện Tiêu Vũ Trạch."

Ánh mắt Tiêu Sở Dịch từng chút một trở nên thanh tỉnh, dường như cậu cũng không quá bất ngờ, nghe xong cũng rất bình tĩnh.

“Em biết rồi.” Tiêu Sở Dịch quay đầu lại, trên mặt còn mang theo chút hiểu rõ, “Không nghĩ tới lại nhanh như vậy —— hi vọng bọn họ sẽ không quá đau lòng.”

Sự tiếc nuối và khổ sở của cậu rất rõ ràng, nhưng cũng chỉ nhằm vào đôi ba mẹ tràn đầy bất đắc dĩ và thống khổ kia.

Đối với kết cục của Tiêu Vũ Trạch, hình như cậu đã sớm biết trước, cho nên chỉ có hiểu rõ.

Hoặc có lẽ đây chính là kết cục mà cậu đã bày ra.

Chẳng qua cậu đại khái còn chưa biết về chuyện chiếc xe.

Thịnh Dư Hàng chần chờ trong chốc lát, liền bị Tiêu Sở Dịch đánh gãy suy nghĩ.

"Tuyết rơi."

Theo tiếng nhắc nhở nhàn nhạt này, Thịnh Dư Hàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một ít bông tuyết vụn vặt phiêu đãng từ trên trời rơi xuống, phải thật cẩn thận mới có thể nhìn ra quỹ đạo nhảy múa của chúng.

Thịnh Dư Hàng tạm thời nuốt những lời đó trở về, nhẹ giọng đáp: "Ừm.”

Lúc bông tuyết ngoài cửa sổ đã lớn dần, Tiêu Sở Dịch còn chưa rời giường.

Tuyết lớn là thời điểm thích hợp nhất để nằm trong chăn sưởi ấm, huống chi còn có người yêu làm bạn, cũng không có chuyện gì khác để làm.

Thịnh Dư Hàng ngồi bên giường đọc sách —— vốn là nên đọc sách, nhưng những chữ viết kia giống như bị một cánh cửa chắn ở bên ngoài, bất kể như thế nào cũng không có cách nào vòng qua.

Tiêu Sở Dịch dựa vào lưng giường chơi điện thoại, khẽ cau mày, đoán chừng rốt cuộc cũng đã biết được sự thật.

Chỉ là một trận tuyết lớn ngăn trở đường đi, ba mẹ Tiêu gia lo lắng cho cậu, liền bảo cậu chờ khi tuyết ngừng rồi đi.

Sự quan tâm thuộc về ba mẹ luôn làm cho người khác cảm động.

Thịnh Dư Hàng vươn tay, dùng ngón tay vuốt vuốt đuôi tóc của Tiêu Sở Dịch, hơi ấm còn sót lại trên đầu ngón tay, cũng có thể gọi là "chân thật".

Nỗi sợ hãi trong lòng anh vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, anh cũng chỉ có thể thông qua loại phương thức này để làm dịu đi.

Anh không muốn để cho Tiêu Sở Dịch càng thêm phiền muộn và thấp thỏm, nhưng những phỏng đoán sống sót sau kiếp nạn kia vẫn luôn không xua đi được.

Thiếu chút nữa, có lẽ anh thật sự sẽ không bao giờ được gặp lại người trước mắt này nữa.

Chỉ dựa vào điểm này, Tiêu Vũ Trạch cho dù có chịu hàng nghìn nhát dao cũng không đủ.

Ánh mắt Thịnh Dư Hàng nặng trĩu, Tiêu Sở Dịch cũng không thể coi như không thấy.

Cậu đột nhiên quay đầu lại, nắm lấy bàn tay đang đặt trên phần gáy của mình.

Thịnh Dư Hàng cũng không kiên trì, chỉ tự nhiên thuận thế tiến lên, một nụ hôn liền rơi xuống.

Tiêu Sở Dịch bị bức phải ngửa ra sau, bàn tay còn lại của người trước mặt duỗi ra, đặt lên vách tường cứng rắn lạnh lẽo.

Phần gáy đυ.ng vào lòng bàn tay, đau thì không đau, nhưng vẫn có chút cảm giác chấn động rõ ràng, từ đầu kéo dài đến vị trí trái tim.

“…Em không có mua quà.” Tiêu Sở Dịch lười nhác ngửa đầu, đuôi mắt khẽ nhếch, nhuốm chút đỏ, cũng mang theo ý cười, "Em đến vội, cửa hàng trên đường đều đã đóng cửa."

"Ừm, tôi đã nhận được món quà tốt nhất rồi." Thịnh Dư Hàng không thấy tức giận, chỉ có dịu dàng và lưu luyến.

Tiêu Sở Dịch đưa tay che miệng, không cho Thịnh Dư Hàng hôn nữa, người sau liền hôn vào lòng bàn tay cậu.

"Ừm..." Ánh mắt Tiêu Sở Dịch vô thức nhìn sang bên cạnh, mí mắt khẽ run lên hai lần, dường như chần chờ một lát, ngay sau đó lại nói, "Vậy thì quá không có thành ý rồi —— Như vậy đi, làm bồi thường, anh có thể đưa ra một yêu cầu.”

Thịnh Dư Hàng nhìn cậu, ánh mắt chậm rãi chìm xuống, giống như một vũng nước sâu.

Anh nói, "Vậy thì...Lặp lại lần nữa, nói em thích tôi."

Tiêu Sở Dịch sửng sốt, ánh mắt rơi xuống vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, liền nhu hòa đi mấy phần.

"Em yêu anh." Tiêu Sở Dịch nói.

Lúc này đổi lại là Thịnh Dư Hàng sửng sốt.

Người luôn luôn bình tĩnh và đạm nhiên lần đầu tiên cảm thấy não mình chết máy.

Sau một lát ngây người, là niềm vui vô tận tranh nhau xuất hiện.

Một câu "Thích" đã được đổi thành một câu "Yêu".

Ước chừng không có món quà nào tốt hơn món quà này.

Thịnh Dư Hàng nhìn qua, Tiêu Sở Dịch không né tránh, thậm chí còn không xê dịch nửa phần, bên tai có chút ửng đỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài bình tĩnh của cậu.

"Anh muốn là thích, em lại nói cái khác, cái này đại khái không tính."

Tiêu Sở Dịch dùng lời lẽ mạnh mẽ đánh tráo khái niệm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự mềm mại và vui vẻ trong lòng Thịnh Dư Hàng, thậm chí ánh mắt anh cũng nhu hòa đi mấy phần.

"Cho nên, đổi lại một yêu cầu khác đi." Tiêu Sở Dịch nói tiếp, "Tùy tiện để cho em làm cái gì cũng được.”

Thịnh Dư Hàng hơi dừng lại, dường như rốt cuộc cũng phản ứng kịp, anh hỏi: "Cái gì cũng được sao?”

Tiêu Sở Dịch chớp chớp mắt, gật đầu, trong mắt chứa ý cười: "Cái gì cũng được.”

Bàn tay của Thịnh Dư Hàng ở sau gáy cậu di chuyển xuống vài phần, dừng lại ở gáy cậu một lát.

Sau đó anh ôm lấy gáy Tiêu Sở Dịch hôn lên: "Tôi yêu em."

Ngoài cửa sổ gió tuyết thổi mạnh, trong phòng một phòng ấm áp.

—— Hoàn chính văn ——

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn đến đây là hoàn rồi 【 Trọng điểm: Nhắc lại một lần nữa, đằng sau còn có phiên ngoại! Hơn nữa còn rất nhiều! PS: Cặn bã công không vào được chính văn, bị tôi nhét vào phiên ngoại một 】

Đương nhiên là kết thúc ở đây cũng không thành vấn đề.

Tóm lại cảm ơn mọi người đã một đường duy trì đến đây.

Sau đó lại nói về vấn đề cập nhật phiên ngoại nhé:

Tác giả tuần này vẫn còn có kỳ thi, hôm nay cho đến chủ nhật tạm thời không rảnh gõ chữ, cho nên phiên ngoại sẽ đợi đến tuần sau mới bắt đầu cập nhật.

Phiên ngoại cùng phiên ngoại cũng không nhất định mạch lạc, số lượng từ trong một chương có thể thay đổi, sẽ viết xong một chương rồi đăng, hơn nữa còn cân nhắc đến vấn đề cảm hứng, cho nên thời gian cập nhật không xác định, chẳng qua tần suất khẳng định sẽ không thấp.

Và nếu mọi người có bất cứ điều gì muốn xem, cũng có thể đề cập trong khu vực bình luận ~ miễn là không phải Tấn Giang không cho viết, hơn nữa tác giả có thể viết ra, thì sẽ cố gắng viết.

Gần như là vậy đi ~ tác giả lăn đi chuẩn bị cho kỳ thi trước đây, thi xong trở về gặp lại, mua ~

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã ném địa lôi: Mayjean, Hoan, Thật Sự Là Tự Học!!!!, Luôn Luôn Không Muốn Động 1 Cái.

Cảm ơn thiên thần nhỏ đã tưới dịch dinh dưỡng: Sữa Đông Lạnh: 2 bình.

—————————

Hoàn chính văn rồi, vẫn còn phiên ngoại nữa, nhưng mà tui đang suy nghĩ có nên edit hết phiên ngoại hay không. Bởi vì trên trường sắp kiểm tra rồi, phiên ngoại thì lại dài, nên có lẽ sẽ ra chương rất chậm •́⁠ ⁠ ⁠‿⁠ ⁠,⁠•̀
« Chương TrướcChương Tiếp »