Chương 24: Giang Hồ Đã Có Truyền Thuyết Của Ca

Từ Khuyết rất kinh ngạc, chuyện mới xảy ra hôm nay, không nghĩ tới đệ tử trên dưới của Thiên Võ Tông cũng đã biết hết, hơn nữa còn lấy ra nghị luận.

Ca còn chưa chân chính tiến vào giang hồ, giang hồ đã có truyền thuyết của ca rồi!

Không tồi, không tồi, đây là một điềm tốt!

Lòng hư vinh của Từ Khuyết được thỏa mãn, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.

Cũng không vội vã rời đi, thẳng thắn tựa ở bên tường làm bộ chờ người, lỗ tai thì lại dựng thẳng lên, lén lút nghe các đệ tử Thiên Võ Tông đối thoại.

- Có người nói vị đại nhân vật kia đã từng danh dương Đông Hoang đại lục, liền tông chủ chúng ta đều rất kiêng kỵ hắn.

- Không thể nào? Vị đại nhân vật kia có lai lịch gì?

- Nghe nói là gọi là Đoạn Cửu Đức.

- Không sai, xế chiều hôm nay lúc Lạc Dương Phái đến Thiên Võ Tông chúng ta tìm tông chủ, ta đang gác ở cửa, nhìn thấy lúc tông chủ chúng ta nghe thấy ba chữ Đoạn Cửu Đức, vẻ mặt rất kinh ngạc, hơn nữa còn nói một câu Đoạn tiền bối. Các ngươi ngẫm lại xem, liền tông chủ đều phải gọi là tiền bối, thì phải mạnh mẽ đến đâu?

- Không thể nào, lẽ nào kẻ chúng ta đang truy nã chính là đệ tử của vị Đoạn tiền bối kia? Chuyện này... đây là chuyện lớn đó!

- Là sự thật, ta khá quen thuộc với với tên đệ tử Lạc Dương Phái trốn về kia, từ chỗ hắn hỏi thăm được, người kia chính là đệ tử của Đoạn tiền bối, tuyệt đối không sai được.

...

Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết vô hình Trang Bức thành công, khen thưởng mười điểm Trang Bức!

Nghe đến đó, trong đầu Từ Khuyết đột nhiên vang lên âm thanh thông báo của hệ thống.

Lập tức sửng sốt một chút.

Ta kháo, như vậy cũng là Trang Bức thành công?

Xem ra chỉ cần đánh ra danh tiếng, lúc người khác bắt đầu nghị luận, mình cũng sẽ trang bức theo.

Nhưng theo đối thoại của những này người, cũng làm cho Từ Khuyết có chút rõ ràng là chuyện gì đang xảy ra.

Thì ra đều là hai tên đệ tử Lạc Dương Phái ngày hôm nay trốn về kia truyền tới.

Lúc đó đám người Lưu trưởng lão đoán Từ Khuyết là đệ tử của Đoạn Cửu Đức, những người khác đều nghe thấy, lúc này trốn về, lập tức lại đem việc này báo lên, kết quả gây ra loại lời đồn Ô Long này.

Nhưng Từ Khuyết không có dự định muốn giải thích làm sáng tỏ, con mắt hắn đã bắt đầu tỏa ánh sáng, dường như lại nhìn thấy cơ hội Trang Bức thật tốt.

- Đoạn Cửu Đức, liền tông chủ Thiên Võ Tông đều phải gọi một tiếng tiền bối, lại bị đồn đại thành sư phụ của ta? Ha ha, nếu như ta không lợi dụng một chút, chẳng phải là có lỗi với các ngươi rồi sao?

Khóe miệng Từ Khuyết nhếch lên, trực tiếp cất bước rời đi, dành thời gian chọn mua vật tư.

...

Cùng lúc đó, trong phòng nghị sự Thiên Võ Tông ở cách đó rất xa, trưởng lão và chưởng môn nhân của các phái, bao gồm cả tông chủ Thiên Võ Tông đều ngồi ở bên trong, đang nghị luận trao đổi.

Đề tài của bọn họ đều có quan hệ với Từ Khuyết, nhưng đa số nội dung vẫn đang bàn luận về Đoạn Cửu Đức.

- Việc này không phải chuyện nhỏ, vị Đoạn tiền bối kia có tính nết quái lạ, danh tiếng... khặc, các vị cũng rất rõ ràng, nếu như chúng ta thật sự làm tổn thương đệ tử hắn, lấy tính tình của hắn, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được.

Một vị trưởng lão của một môn phái nhỏ vuốt chòm râu nói.

- Thối lắm, Liệt Viêm Phái các ngươi không có thương vong tổn thất, đương nhiên sẽ nói như vậy. Nhưng Lạc Dương Phái chúng ta đã tử thương bao nhiêu đệ tử, còn có hai tên trưởng lão Kim Đan kỳ ngã xuống, nếu việc này liền quên đi như thế, vậy sau này Lạc Dương Phái ta làm sao đặt chân ở Hỏa Nguyên Quốc nữa?

- Không sai, Hỏa Vân Phái chúng ta thương vong rất lớn, tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy.

- Tiểu tử kia ra tay ác độc như thế, làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy? Xin Trương tông chủ làm chủ thay chúng ta.

- Xin Trương tông chủ làm chủ thay chúng ta!

Nhất thời, mấy chưởng môn cùng trưởng lão của các môn phái dồn dập đứng lên, quay về một người đàn ông trung niên đang ngồi cúi đầu bái, xin y đứng ra.

Người đàn ông trung niên kia trên người mặc áo mãng bào gấm màu trắng, ánh mắt lấp lóe, không giận tự uy, chính là tông chủ của Thiên Võ Tông, Trương Đan Sơn!

Trương Đan Sơn tiến vào Anh Biến Kỳ đã nhiều năm, bây giờ tu vi ở mức Anh Biến Kỳ tầng năm, chỉ yếu hơn vị hoàng đế Hỏa Nguyên Quốc kia một tầng, nhưng thực lực cũng không kém bao nhiêu.

Thiên Võ Tông có thể trở thành đại tông để các phái phụ thuộc, đương nhiên cũng bởi vì thực lực cường hãn này của y.

Lúc này đôi lông mày rậm của y hơi nhíu, tựa hồ cũng cảm thấy việc này có chút khó xử lý.

Đại danh của Đoạn Cửu Đức, lúc Trương Đan Sơn còn trẻ cũng đã nghe nói, thậm chí còn có duyên gặp mặt mấy lần.

Y biết rõ thực lực của vị Đoạn tiền bối kia khủng bố cỡ nào, nhưng vị tiền bối kia đã có mấy trăm năm chưa từng xuất hiện ở Đông Hoang đại lục, bây giờ tự nhiên chui ra một thiếu niên nói là đệ tử của ông ta, Trương Đan Sơn vẫn còn có chút ngờ vực.

Nhưng lại nghe nói thiếu niên kia mang các loại dị bảo kỳ quái, có thể súc địa thành thốn từ dưới tay trưởng lão Nguyên Anh kỳ chạy trốn, lại ở Bàn Sơn Thôn bày xuống đại trận, lấy cảnh giới Kết Đan kỳ, một thân một mình chém gϊếŧ mười mấy tên tu sĩ, trong đó còn có mấy vị trưởng lão Kim Đan kỳ.

Trương Đan Sơn lập tức liền quét dọn sạch hoài nghi trong lòng, cơ bản xác định thiếu niên kia chính là đệ tử của Đoạn Cửu Đức.

Phóng tầm mắt khắp thiên hạ, cũng chỉ có đệ tử của vị tiền bối kia mới có khả năng có nhiều thủ đoạn như thế, hơn nữa tác phong cũng cực kỳ tương tự, yêu thích trộm bảo khố của người khác, hơn nữa gϊếŧ người không nương tay một chút nào.

Trầm ngâm chốc lát, Trương Đan Sơn nhìn những chưởng môn nhân của những môn phái nhỏ dưới trướng, rốt cục mở miệng.

- Việc này xác thực không phải chuyện nhỏ, chư vị hoặc nhiều hoặc ít đều từng nghe nói về sự tích của vị Đoạn tiền bối kia, bây giờ đệ tử của ông ta chạy đến chỗ chúng ta, theo lý mà nói chúng ta phải lấy lễ để tiếp đón. Nhưng trước đây hắn vẫn chưa bái phỏng chúng ta, lại trộm cắp một cái tiểu bảo khố của Thiên Võ Tông ta, tai họa tính mạng đệ tử các phái, không cho lời giải thích cũng xác thực không còn gì để nói.

Trương Đan Sơn nói đến đây, hơi dừng một chút, lại nói tiếp:

- Như vậy đi, chư vị trước tiên hãy ở lại Thiên Võ Tông, chờ ngày mai ta sai người đi tìm thiếu niên kia đến một chuyến, nếu hắn chịu nhận sai cùng các vị đang ngồi ở đây, việc này cũng tới đó là thôi.

Nhận sai coi như xong?

Như đặt ở tình huống bình thường, khẳng định không có một người nào ở đây đồng ý.

Nhưng bây giờ sau khi Trương Đan Sơn nói ra lời này, người đang ngồi không có một ai phản đối, mà con dồn dập gật đầu, cuối cùng cung kính chắp tay, cùng nói:

- Việc này toàn bộ do Trương tông chủ làm chủ.

Dù sao đều là một ít tông phái, vừa nãy tỏ vẻ phẫn nộ nói dọa, kỳ thực xét đến cùng vẫn không bỏ được mặt mũi.

Nhưng nếu thật để cho bọn họ đi gϊếŧ đệ tử của Đoạn Cửu Đức, chỉ sợ cho bọn họ mượn một trăm cái lá gan cũng không dám.

Hiện tại lời này của Trương Đan Sơn vừa nói ra, chẳng khác gì là cho mấy cái môn phái nhỏ một cái thang để hạ xuống, bọn họ không có lý do gì mà không xuống.

Nhưng mà ngay khi đám người cho rằng việc này sắp giải quyết xong, một thanh âm không hài hòa lại vang lên.

- Tông chủ, lão phụ không đồng ý việc này.

Một bà lão đứng lên, lớn tiếng nói.

Chính là trưởng lão của Thiên Võ Tông trước kia ra tay muốn gϊếŧ Từ Khuyết, cũng chính là sư phụ của Đường Tuyết Như, Tôn Tuyệt Ly.

- Tôn Trưởng lão, ngươi có gì dị nghị?

Trương Đan Sơn quét bà ta một chút, khẽ nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.

Bà lão lạnh giọng nói ra:

- Trên tay tiểu súc sinh này dính nhiều máu tươi, sao có thể dễ dàng buông tha hắn như thế? Huống hồ người này cũng không nhất định chính là đệ tử của Đoạn Cửu Đức, dù sao hắn cũng chưa bao giờ cho thấy thân phận của mình, hơn nữa vài ngày trước khi lão phụ nhìn thấy hắn, hắn còn giả mạo phò mã của Hỏa Nguyên Quốc, người này có khả năng chính là một tên lừa đảo. Cho dù chúng ta gϊếŧ hắn, ngày sau Đoạn Cửu Đức thật tìm tới cửa, chiếm lẽ phải cũng là chúng ta.

Dứt tiếng, sắc mặt của mọi người đều trở nên quái lạ.

Không những không hoài nghi thân phận của Từ Khuyết, ngược lại là càng thêm vững tin Từ Khuyết chính là đồ đệ của Đoạn Cửu Đức.

Giả mạo thân phận, việc này không phải là việc Đoạn Cửu Đức thích làm ra nhất sao? Đệ tử của hắn có loại sở thích này, rất bình thường.

Trương Đan Sơn thì lại khoát tay áo một cái, nói:

- Có phải là đệ tử của Đoạn tiền bối hay không, chờ ngày mai hắn đến Thiên Võ Tông, chúng ta dĩ nhiên sẽ rõ ràng. Ngày mai phái người đi Bàn Sơn Thôn mời hắn tới đây, cứ như vậy đi.

Nói xong, bóng người hắn liền dần dần nhạt đi, như giọt nước mưa rơi vào trên tờ giấy, chậm rãi mơ hồ, cuối cùng biến mất ở trong phòng nghị sự.

Thần thông như thế, mọi người từ lâu đã thấy nhiều.

Bọn họ cũng rõ ràng ý tứ cuối cùng câu nói của Trương Đan Sơn kia.

Muốn xử lý thiếu niên kia như thế nào, kỳ thực chính là chờ ngày mai xem hắn có phải là đệ tử của Đoạn Cửu Đức hay không.

Nếu như phải, vậy đương nhiên không thể gϊếŧ.

Nếu như không phải, vậy cũng không cần nói thêm cái gì, nhất định phải để mạng lại Thiên Võ Tông.