Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Đã Bán Mình Cho Bạn Trai Cũ

Chương 1

Chương Tiếp »
1.

Tôi không ngờ sẽ gặp được Phó Thời Phái ở chỗ này.

Sau khi chúng tôi chia tay, đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp lại sau ba năm xa cách.

Tình cảnh khác nhau một trời một vực.

Tôi vội vã kiếm tiền khắp nơi.

Mà anh thì trở thành tân quý trong ngành, bên cạnh còn có bạn gái đi cùng.

Vừa rồi tôi đang vay tiền của chị họ làm lễ tân ở khách sạn này, tất cả đối thoại của chúng tôi đều bị Phó Thời Phái nghe thấy.

Anh nhìn tôi hồi lâu, trong đôi mắt đen láy không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì cả.

Nửa ngày sau, mới lững thững đi tới trước mặt tôi, bình tĩnh nhìn chăm chú vào tôi.

“Đã lâu không gặp.”

Tôi cụp mắt tránh ánh mắt anh, "Đã lâu không gặp.”

Ngay sau đó, lại qua loa thấp giọng nói: "Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Cảm xúc xấu hổ dường như muốn nhấn chìm tôi, tôi không thể ở lại đây thêm một phút nào nữa.

“Chờ một chút.” Người đàn ông phía sau chậm rãi mở miệng.

Trên tay Phó Thời Phái cầm áo khoác âu phục màu xám bạc.

“Thiếu tiền à?”

Anh vừa hỏi vừa lấy ví tiền từ trong túi áo khoác ra, rút ra một tấm thẻ.

Khóe miệng nở nụ cười không chút để ý.

“Một đêm, mười vạn.”

Bàn tay thon dài đưa thẻ tới trước mặt tôi.

“Làm không?”

Tôi cụp mắt nhìn chằm chằm tấm thẻ này, bên tai quanh quẩn lời nói của bác sĩ.

“Đứa nhỏ mới hai tuổi, cô phải suy nghĩ cho kỹ, thằng bé không thể chậm trễ được nữa đâu. Phải mau chóng nộp đủ tiền phí thì mới có thể tiếp nhận trị liệu.”

Tôi nuốt một ngụm nước miếng rồi mở miệng.

“Tôi có thể ứng trước năm ngày không?”

Phó Thời Phái cười khẽ một tiếng, rất có ý mỉa mai.

“Đây là giá của một tháng.”

300 vạn.

Tôi siết chặt bàn tay, buộc mình tỉnh táo.

Hết lần này tới lần khác nhắc nhở bản thân, bệnh của Châu Châu là quan trọng nhất.

Mặc dù tôi biết Phó Thời Phái đang cố ý làm nhục tôi.

Anh ra vẻ kiên nhẫn và không thúc giục tôi.

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cuối cùng vẫn giơ tay nhận lấy.

Phó Thời Phái cũng không bất ngờ, lại đưa cho tôi một tấm thẻ phòng.

“Tôi còn buổi tiệc xã giao, em lên trước chờ tôi đi.”

Thoạt nhìn bạn gái của anh trông không có chút nào là không vui cả.

Sau khi nháy mắt làm mặt quỷ với Phó Thời Phái, cô ấy tiêu sái rời đi.

2.

Trước khi Phó Thời Phái trở về, tôi đã tắm rửa sạch sẽ.

Đối với chuyện sắp tới, cảm xúc của tôi lẫn lộn, trong đó có một tia xấu hổ xen lẫn cảm giác bị nhục nhã.

Ba năm trước, tôi và Phó Thời Phái học gần xong năm tư đại học, anh ấy còn nhận được offer, nên có khá nhiều thời gian rảnh rỗi.

Trong căn hộ đó, phòng ngủ, sô pha hoặc là ban công đều lưu lại dấu vết của chúng tôi.

Để rồi mỗi khi tôi tỉnh lại sau khi “chết đi sống lại”, tôi không khỏi cảm thán thể lực của Phó Thời Phái quả thực quá tốt.

Chỗ khóa phòng điện tử vang lên một tiếng nho nhỏ, làm tôi bừng tỉnh.

Phó Thời Phái về rồi.

Tôi lập tức đứng dậy đi về phía anh, rồi chậm rãi dừng lại khi chỉ còn cách có vài bước.

Hai tay anh đút túi, khoan thai tựa vào cửa.

Mùi rượu từ người anh tản ra, như muốn nhấn chìm hết cảm xúc trong đáy mắt.

“Cô Ninh, ba năm không gặp, sao lại nghèo túng thế này?”

Anh không nhanh không chậm châm một điếu thuốc.

Với mong muốn chừa lại cho mình một chút ít mặt mũi cuối cùng, tôi không định trả lời vấn đề này.

Tôi cười nhạt, “Anh tiêu mười vạn, chỉ là vì muốn tôi nói chuyện phiếm với anh sao?”

Phó Thời Phái búng tàn thuốc, nhướng mày: "Vậy em đang đợi tôi chủ động sao?”

Tôi hiểu rồi.

Âm thầm thở ra một hơi, vững bước qua đó.

Vẻ mặt người đàn ông không có một tia dao động, chỉ từ trên cao nhìn xuống tôi.

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa, đành phải nhìn thẳng cổ áo anh.

Giống như đang hoàn thành nhiệm vụ, tôi bình tĩnh tháo cà vạt của anh ra.

Cảnh này giống với hồi ba năm trước, khi anh đi phỏng vấn, lần đầu tiên tôi thắt cà vạt cho anh. Và cũng là tôi, đã thuần thục tháo nó ra.

Phó Thời Phái vẫn thản nhiên như trước.

Cho đến khi tôi chạm vào nút áo sơ mi, thì bị anh ấn lại.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi phảng phất nhìn thấy cảm xúc tồn đọng suốt ba năm qua của Phó Thời Phái.

Nháy mắt tiếp sau đó, tôi bị anh kéo xoay người.

Đổi vị trí cho nhau, tôi bị anh giữ chặt cổ tay, đè lên cửa.

Phó Thời Phái nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, cúi đầu gần sát vào.

Theo bản năng tôi muốn tránh nụ hôn đầy cảm xúc này, nhưng nghĩ đến bệnh tình của Châu Châu, tôi cố gắng ngăn không cho mình quay đầu đi.

Tôi từ từ nhắm hai mắt lại.

Khi cách môi chỉ còn 1 cm, Phó Thời Phái dừng lại.

Hơi nóng phả vào hơi thở của tôi.

“Em đang mong đợi cái gì?”

Anh hừ cười một tiếng, ý tứ châm chọc mười phần.

Tôi mở mắt ra.

Phó Thời Phái kéo cà vạt xuống, buộc vào mắt tôi.

“Có biết chơi cái này không?”

Dần dần thích ứng với bóng tối trước mắt, tôi mới chợt hiểu ý của anh, nhẹ giọng trả lời.

“Không biết.”

“Đừng nói với tôi rằng ba năm nay em không có người khác?”

Tôi thực sự không có yêu đương thêm nữa, bởi vì tôi có Châu Châu rồi.

Cũng có một phần lí do là sau khi chia tay với Phó Thời Phái, tôi không còn hứng thú với bất kỳ nam sinh nào khác.

Phó Thời Phái thấy tôi ngầm thừa nhận, chậm rãi đặt tay lên cổ họng tôi.

Tay hơi siết chặt, cũng không dùng sức.

Như một lời cảnh báo nào đó.

“Em tốt nhất đừng có gạt tôi, Ninh Hội.”

“Nếu để tôi phát hiện ra em đang nói dối, tôi sẽ gϊếŧ chết em và tên đàn ông đó.”

Tôi sửng sốt, ngẩng đầu, nhìn về phía anh.

Không khí ngưng trệ.

Nháy mắt Phó Thời Phái buông tay ra, giọng anh rất lạnh.

“Chỉ là tôi thấy ghê tởm mà thôi.”

Tôi nhớ ra anh từng ưa sạch sẽ, lập tức tán thành cách nói này.

Ngày đó, Phó Thời Phái không làm gì tôi cả.

Chỉ yêu cầu tôi không được cởi cà vạt ra.

Chắc là vì đã căng thẳng tinh thần suốt một ngày, nên rất nhanh tôi đã ngủ say.

Trong lúc mơ hồ, dường như cảm thấy có người ôm chặt tôi từ phía sau.

Bên tai vang lên giọng nói của Phó Thời Phái.

“Em có biết tôi đã tìm em rất lâu rồi không?”

“Lần này tôi sẽ không cho phép em bỏ rơi tôi lần nữa.”

3.

Tôi không ngờ ba năm không gặp, tính cách Phó Thời Phái lại trở nên cố chấp và mẫn cảm như thế.

Tôi không bị hạn chế tự do cá nhân, và anh cũng không tìm ai đó để theo dõi tôi.

Ngày hôm sau, tôi đến bệnh viện để thanh toán tất cả các khoản tiền.

Cố Mạnh Hòa là bác sĩ điều trị chính của Châu Châu.

Vào thời điểm kinh tế của tôi quẫn bách nhất, là anh ấy hết lần này tới lần khác giúp tôi lót tiền thuốc men.

Thăm Châu Châu xong thì đúng lúc Cố Mạnh Hòa tan tầm, anh ấy đề nghị chúng tôi cùng nhau đi ăn cơm.

Để cảm ơn anh ấy, bữa cơm này tôi mời.

Chỉ là không ngờ rằng, thành phố S lại nhỏ như vậy, đi ăn thôi mà cũng có thể gặp được Phó Thời Phái.

“Em lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

Cố Mạnh Hòa cụp mắt nhìn đĩa thức ăn của mình.

“Mượn." Tôi đáp.

Vốn là tiền mượn thật, tôi không có ý định không trả cho Phó Thời Phái.

Cố Mạnh Hòa thở dài một hơi, bất ngờ không kịp đề phòng cầm lấy tay tôi.

“Ninh Hội, em không có tiền thì có thể mượn tôi...”

“Anh có thể cho mượn được bao nhiêu?” Một giọng nam quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.

Tôi vô thức rút tay về.

Phó Thời Phái như cười như không nhìn Cố Mạnh Hòa.

“Chiếc xe bên ngoài là của anh à?”

“Tiền một ngày tôi cho cô ấy, cũng đủ để mua cho anh một chiếc xe đấy.”

Sắc mặt Cố Mạnh Hòa trắng bệch.

Tôi nhíu mày kéo ống tay áo của Phó Thời Phái, ý bảo anh đừng nói nữa.

Phó Thời Phái mắt điếc tai ngơ.

“Anh là cái thá gì chứ?” Hai tay anh chống bàn, ghé sát lại gần nhìn Cố Mạnh Hòa.

Cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà đứng lên, kéo Phó Thời Phái ra.

Rồi nhìn thẳng vào Cố Mạnh Hòa.

“Rất xin lỗi anh, bác sĩ Cố.”

Tôi cúi đầu với anh ấy, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay.

Tôi dùng tiền của Phó Thời Phái, không có tư cách để ép anh xin lỗi.

Chỉ có thể tự mình xin lỗi mà thôi.

Phó Thời Phái cười lạnh một tiếng, không nói lời nào kéo tôi đi, sải bước rời đi.

Quay về khách sạn đó.

Vẫn là căn phòng ấy, Phó Thời Phái ném tôi vào.

Tôi gần như không thể đứng vững.

Lệ khí trên người anh rất nặng, liếc qua là có thể thấy ngay.

Sự tức giận của Phó Thời Phái bày rõ trên mặt.

“Hôm qua tôi hỏi em, em trả lời thế nào?”

“Mẹ nó, em nói với tôi rằng em không có người khác cơ mà?”

Âu phục vừa người lúc này lại trở thành thứ đồ vướng víu.

Phó Thời Phái vừa lững thững bước đến gần tôi, vừa cởi nút âu phục, cởϊ áσ khoác ném xuống sàn nhà.

“Quả thực tôi không có.”

Tôi mím môi giải thích, "Tôi và Cố Mạnh Hòa không có bất cứ quan hệ gì hết.”

Anh cảm thấy hoang đường, bật cười một tiếng, "Vậy tại sao anh ta lại nắm tay em?”

“Vì sao lại bằng lòng tùy ý cho em mượn mấy trăm vạn?"

Sau đó cà vạt bị ném đi, cởi cúc tay áo ra rồi xắn lên.

Nhất thời tôi không biết nên trả lời như thế nào.

“Trả lời tôi.”

Phó Thời Phái chậm rãi ép tôi đến bên tường, giọng anh rất nhẹ.

Nhưng ánh mắt dường như muốn xé nát tôi.

“Tôi không biết." Tôi quay mặt đi.

“Phó Thời Phái, rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi đã cam đoan rất rõ với anh là, tôi chưa từng, chưa từng có người khác.”

Tôi vô lực xoa xoa huyệt thái dương, "Anh nhất quyết phải ép tôi nói ra lời gì thì anh mới chịu hài lòng đây?”

Phó Thời Phái nhìn tôi, rất là hứng thú.

“Ép?”

Anh nhìn tôi một lúc lâu, chậm rãi lên tiếng.

“Em có biết cái gì gọi là ép buộc chân chính không?”

Bỗng nhiên tôi cảm thấy lạnh hết sống lưng.

“Ninh Hội, trước kia em là bạn gái tôi, tôi quan tâm tới em, nên mới chờ em thích ứng rồi mới bắt đầu.”

“Bây giờ thì sao?”

“Em thật tình cho rằng tôi sẽ còn nuông chiều em như trước sao?”

Nói xong, tôi bị anh khiêng lên.

Trước mắt là chăn nhung thuần trắng.
Chương Tiếp »