Chương 8

…Ring… Ring…Ring… ( Tiếng chuông điện thoại của Rozo reo lên. Cậu ta tháo tay nghe ra và nhấn vào nút chấp nhận trong màng hình điện thoại. )

Rozo : Alo… Rozo đây… …

Tiếng hồi đáp là giọng của Ron :

Ron : Rozo… Cậu đâu rồi…, tôi đang đứng ở trước nhà cậu đây…Có mang cá rán đến nè…

Rozo thở ra một hơi dài và nói và màng hình điện thoại.

Rozo : Ôi trời ơi Ron… Cậu không nhớ hôm qua tớ đã nói gì với cậu à…Bây giờ tớ đang ở trên tàu và đang đến KyOTo rồi…

Ron có vẻ bỡ ngỡ… Và nói

Ron : Cái gì … hôm qua cậu nói thật á…, tớ tưởng cậu nói đùa chứ… Làm tớ… …. …

Rozo : ôi trời Ron ko ngờ cậu ngốc đến thế… Bây giờ cậu vui lòng quay đầu, đi thẳng về nhà và nằm trên cái giường ấm áp của cậu đi…

Ron : Thôi dẹp lẹ đi Rozo… Khi nào về tới nhà gọi tớ qua…

Rozo nói vào điện thoại bằng một giọng nhẹ.

Rozo : Chuẩn bị đi… Tớ mà về tớ sẽ có nhiều cái hay để kể cho cậu nghe lắm đấy… …

Ron : Ừm rồi…rồi… Còn bây giờ thì tớ đi về đây…

Rozo : Ừm.. cẩn thận nha býe bye

Rozo nói và cúp máy…

Cậu đi tiếp trên một con phố để đến Khu Chợ SuKaJiMa để mua vài thứ đồ cần thiếc. Cậu ta còn không quên mua cho Ron một vài thứ…

…֍ … … ֍ … … ֍ …

Ga tàu ShiMaRa.

Rozo xách cả tá đồ và đi ra khỏi ga tàu…, cậu lẩm bẩm hát theo nhạc được phát ra từ chiếc tai nghe… Đi một hồi thì cũng về tới nhà. Rozo bỏ đồ xuống đất và mở khóa cửa.

Rozo : ah… cuối cùng cũng về đến nhà…

Rozo vươn vai đầy mệt mỏi… Và mang đồ đi vào nhà.

Cậu đóng cửa lại, tiến đến Sofa và nằm dài lên đó …

…Ring…Ring…Ring..( lại là tiếng điện thoại và lần này cũng là Ron )

Rozo cầm điện thoại lên và nghe máy.

Rozo : Nghe đây Ron…

Một tiếng thét lớn được cho là của Ron vang ra từ điện thoại…

Ron : Con MẸ CHÚNG MÀY…Mau thả tao ra…

??? : SUỴT…. im lặng tý nào…để tao nói chuyện điện thoại đã… Alo… Người quen của Ron đấy à…

Rozo cảm nhận được một điều gì đó ko lành

Rozo : Phải… Ai vậy ?

??? : Là ai thì m ko cần phải quan tâm… … mang 500 triệu đến đây nếu không muốn thằng chó này bỏ mạng…Địa chỉ tao sẽ nhắn cho mày sau…Nên nhớ …Báo cảnh sát là tao gϊếŧ nó liền đây….

Một giọng cười khốn nạn vang lên, và rồi cũng tắt máy