Chương 12: Ngoại Truyện Phương Gia

Tôi là Phương Gia.

Ước mơ cả đời tôi là làm một con sâu gạo chỉ muốn nằm ngửa.

Bà nội thương tôi nên trước khi qua đời đã để lại cho tôi một số tiền lớn, nói muốn giúp đỡ ước mơ của tôi.

Nhưng tôi không hề vui.

Bởi vì người thương tôi nhất trên thế gian này đã ra đi.

Phải, tôi có một người cha ngày ngày tính toán mưu kế, ông ấy tìm được một người vợ ham mê c ờ b ạ c, sinh ra một đứa con trai thích gọi tôi là "con đ*ếm".

Bà tôi đi rồi, tôi không có nhà nữa.

Có một lần, tôi ra ngoài mua say và gặp một người.

Hôm đó trời rất lạnh, khuôn mặt anh rất đẹp trai.

Anh khoác cho tôi một cái áo khoác, chặn gió lạnh thổi về phía tôi.

Sau đó tôi biết, đây chính là đối tượng kết hôn mà cha tôi đã giới thiệu cho tôi, trong lòng phấn khích vô cùng.

Lúc đầu chúng tôi rất hợp nhau.

Những người biết tôi đều nói tôi có tính cách cho đi, nhưng không sao cả.

Tôi chỉ muốn tốt với người mình thích.

Tôi tưởng mình lại có nhà rồi.

Nhưng có vẻ như không phải vậy.

Giữa chúng tôi có thêm một người, cô ấy tên là Cố Oản Oản, là mối tình đầu của Kiều Khôn.

Cô ấy làm rất nhiều chuyện nhằm vào tôi, Kiều Khôn nhìn thấy nhưng anh luôn lựa chọn tin tưởng Cố Oản Oản.

Kể cả khi Cố Oản Oản chụp những bức ảnh như vậy để vu khống tôi nɠɵạı ŧìиɧ, cũng vậy.

Vốn dĩ tôi muốn giải thích nhưng sau khi phát hiện Kiều Khôn không thích nghe liền chẳng thèm nói nữa.

Những bức ảnh được phát lên màn hình đám cưới là cơn ác mộng của cuộc đời tôi.

Tôi thường xuyên rơi vào khoảng không trong giấc mơ.

Khi tỉnh lại, bên ngoài vẫn còn tiếng vui vẻ của Kiều Khôn và Cố Oản Oản.

Quen Kiều Khôn càng lâu, tôi càng cảm thấy đó là một người kém cỏi.

Mục tiêu cuộc đời của anh ta cũng không phải làm sâu gạo mà còn có chút khinh thường người chỉ muốn nằm.

Tự cho mình là con ông cháu cha con cưng của trời và có rất nhiều bản lĩnh nhưng thực chất chỉ là một cái bao cỏ.

Mỗi khi chúng tôi cãi nhau, anh ta sẽ nói đó là lỗi của tôi.

Là do phương diện kai của chúng tôi không hợp nên anh ta mới ở bên Cố Oản Oản.

Là do tôi nấu ăn không ngon nên anh ta mới có thể hàng đêm không trở về.

Là do tôi không biết kiềm chế nên mới có thể bị người ta chụp loại ảnh này.

Tất cả những gì anh ta làm đều là để trừng phạt tôi.

Tôi bắt đầu ảo tưởng, có phải thật sự là lỗi của tôi hay không?

Tình yêu vốn là một mệnh đề sai lầm, lòng trung thành không tồn tại và điểm mấu chốt của con người là không thể dò thấu.

Tôi cũng muốn cố gắng bước ra, nhưng không còn sức làm bất cứ điều gì.

Tôi bắt đầu thích ngẩn người, ngồi cả ngày trong sân.

Hoa nở rất đẹp, nhưng thời gian nở hoa lại rất ngắn.

Thời gian nở hoa quá ngắn.

Thế là tôi t ự s á t.

Sau khi tôi t ự s á t, Kiều Khôn lại bắt đầu hối hận vì đã nghĩ sai tôi.

Thật khó hiểu.

Tôi xuyên đến ngày kết hôn của chúng tôi, biến thành một linh hồn và trở thành người đứng xem cuộc đời của mình.

Dường như có một người khác đang chỉ đạo tôi làm gì đó...

Cô ấy thật là hoang dã, tôi muốn gọi cô ấy là người phát ngôn của cục cảnh sát hoang dã.

Cô ấy hoàn toàn khác với tôi, dám yêu dám hận, cảm thấy hứng thú liền theo đuổi, chọc cô ấy thì cô ấy sẽ đưa vào cục cảnh sát, ánh mắt cô ấy nhìn đám người Kiều Khôn...

Hoàn toàn là ánh mắt nhìn người mù pháp luật.

Tôi vừa xem vừa cười.

Bọn Kiều Khôn sao có thể ngu ngốc, tự tin và vô dụng như vậy.

Mà tôi lại vì một đám người như vậy, không ngừng nghi ngờ bản thân mình rồi từ bỏ sinh mệnh.

Tôi đi theo con đường của cô ấy và phát hiện ra rằng trong cuộc sống vẫn còn có hình dạng như vậy.

Con người không thể không giao tiếp với người khác và không thể bị mắc kẹt trong khốn đốn trước mắt.

Không nên quá cố chấp vì cố chấp sẽ khiến người ta đau khổ.

Có một lần, cô ấy ôn tập mệt mỏi, xem Weibo một lúc.

Rồi tiện tay trích một câu trong sách.

"Cuộc sống không phải là một con đường, mà là một vùng hoang dã."

Phải, cuộc sống là một vùng hoang dã.

Tôi thề, lúc cô ấy và Văn Tự làm gì đó tôi tuyệt đối không xem!

Nhưng sau đó, tôi nghe được cô ấy nói mình là một người xuyên sách.

Văn Tự tin.

Tôi cũng tin.

Ban đầu cô ấy có vẻ rất ghét tôi, nhưng càng về sau, sau khi cô ấy làm việc gặp được một người tên là Lâm Tường.

Có một lần cô ấy gặp mặt Lâm Tường rồi chợt lẩm bẩm gọi tên tôi.

"Phương Gia, lúc trước cô cũng như vậy sao?"

Tôi cũng quên mất lúc trước bản thân mình ra sao rồi.

Dù sao thì tôi đã xem một vở kịch về luân thường đạo lý của gia đình quá lâu.

Còn bay đi rất nhiều nơi, nhìn ngắm non sông tươi đẹp.

Cuối cùng, Lâm Tường đã c h ế t.

Như tôi lúc đầu.

Bây giờ Phương Gia vì giúp cô ấy đã tìm được những bức ảnh lúc trước.

Lạ thật.

Những bức ảnh lúc trước bị tôi xem là ác mộng lại giống như đã trở nên không còn đáng sợ như trước nữa.

Sau khi mọi việc qua đi, cô ấy hỏi: "Anh nói xem, em công bố ảnh của Phương Gia ra ngoài, liệu cô ấy có trách em không?"

Tôi sẽ không trách cô ấy.

Tôi còn cảm ơn cô ấy, vì đã nói cho tôi biết, thì ra cuộc sống còn có hình dạng như vậy.

(Hết)