Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Đã Thi Luật Trong Truyện Ngược

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong sách miêu tả về Văn Tự rất ít.

Nhưng không sao.

Tôi có thể chậm rãi, xâm nhập, hiểu rõ.

Văn Tự ngồi trên sô pha nhà tôi, uống một hớp trà tôi pha cho hắn.

Hắn nhìn tư liệu ôn tập trong phòng tôi với vẻ mặt kinh ngạc: "Cô muốn thi tư pháp?"

"Đúng vậy," tôi cũng uống một hớp trà, "tôi đã hoàn toàn tỉnh ngộ, tạm biệt não yêu đương, quyết tâm gia nhập ngành pháp luật vĩ đại của nước ta."

Văn Tự: "Rất tốt..."

Thật ra Văn Tự là một người không tệ, nếu không sẽ không luôn khuyên nữ chính báo cảnh sát.

Vả lại cho dù bị nữ chính ói lên khắp người cũng có lòng tốt đưa người về nhà, còn lấy thuốc giải rượu của mình đưa cho nữ chính.

Làm một người bình thường trong tiểu thuyết m…á…u chó phải khó khăn đến cỡ nào.

Tôi nên trân trọng.

Ngay lúc này.

Tôi đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa.

Văn Tự mặc âu phục thẳng tắp.

Thật là một cảnh tượng thối nát và đẹp đẽ biết bao.

Tôi đang định nói gì đó vào lúc này.

Đột nhiên ngoài cửa có tiếng động, có tiếng mở khóa vân tay.

Cả người tôi cứng đờ.

Ch*t tiệt! Chưa kịp xóa.

Một giây sau, giọng nói ồn ào của Kiều Khôn lại vang lên.

"Phương Gia, anh ta là ai?!"

"Sao anh lại quay lại?"

"Điện thoại của tôi để ở đây, cô còn chưa nói anh ta là ai?"

"Vậy anh vào nhà người khác có thể gõ cửa trước không!"

Kiều Khôn đỏ mắt: "Anh ta là ai!"

"Luật sư tư vấn thủ tục ly hôn của tôi!"

"Luật sư? Ha," Kiều Khôn lại bắt đầu nổi đ…i…ê…n, "Tôi biết rồi, anh ta chính là người dạy cô nói những lời đó với tôi phải không? Cô dây dưa với hắn rồi sao?"

Nói thật, cũng gần như vậy.

Nếu anh ta không vào thì có lẽ chúng tôi đang dây dưa với nhau.

Thấy tôi không nói lời nào, Kiều Khôn nghĩ tôi ngầm thừa nhận.

Anh ta nhảy tới như một con khỉ và túm lấy cổ áo Văn Tự.

Tôi sợ hãi, lập tức ngăn anh ta lại: "Kiều Khôn! Tôi ngăn anh lại là muốn tốt cho anh! Tôi khuyên anh không nên tấn công luật sư!"

Văn Tự cũng thu lại sự bối rối vừa rồi của mình, một tia sáng tàn nhẫn lóe lên trong mắt hắn dưới cặp kính gọng bạc: "Không sao đâu, đừng tới đây."

Ch*t tiệt, quá trời đẹp trai.

Thật ra Kiều Khôn cũng tạm được.

Nhưng không biết vì sao, anh ta lại thất thủ trước mặt Văn Tự.

Không biết có phải Kiều Khôn cảm nhận được sự cạnh tranh mãnh liệt gây ra lo lắng hay không, mà nắm đấm vung về phía mặt Văn Tự.

Một đấm, cặp kính gọng bạc tan nát.

Văn Tự bắt đầu thông báo: "Tám ngàn."

Một cú đấm nữa.

"Tổn thương nhẹ, giam năm ngày"

Lại một cú đấm nữa.

"Chấn thương nhẹ, giam giữ mười ngày."

Tôi hét lên: "Chấn thương nhẹ! Được rồi! Đừng đánh hỏng khuôn mặt xinh đẹp của anh."

Vừa dứt lời, Văn Tự bắt lấy cánh tay vặn vẹo kia lại.

"Báo cảnh sát!"

Kiều Khôn muốn thoát ra, hehe! Không thể thoát ra được!

Mặt anh ta nôn nóng như mông khỉ.

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra, vừa lấy vừa nói: "Nhà tôi có camera!"

Đây là thói quen sống một mình nhiều năm qua của tôi, sau khi vừa xuyên qua ngày hôm sau tôi đã lắp đặt camera giám sát đầy đủ từ chuông cửa cho đến phòng khách.

Vì vậy khi cảnh sát đến, họ không chỉ bắt được Kiều Khôn, người chuẩn bị vào tù lần thứ hai mà còn có toàn bộ video giám sát trong tay tôi.

Kiều Khôn không cam lòng nhìn tôi trong ánh mắt kỳ dị của cảnh sát: "Tôi nhất định sẽ quay lại!"

Ngài tốt hơn là đừng nên.

Không biết anh ta có phải là tên cặn bã nhất trong số các nam chính trong truyện ngược hay không.

Nhưng chắc chắn anh ta là người bị giam giữ nhiều nhất.
« Chương TrướcChương Tiếp »