Chương 6

Chân trước Kiều Khôn đi theo cảnh sát.

Chân sau tôi liền cùng Văn Tự đi làm giám định thương tích.

Giấy kết quả giám định và số kính vỡ cùng với biên lai mua kính được in ra, đầy đủ bằng chứng vật chứng.

Hơn mười ngày sau, Văn Tự đi công tác.

Tôi cũng nghe được một vài tin tức về Kiều Khôn.

Ví dụ như anh ta lại được thả ra.

Anh ta đã điều tra được một số chuyện.

Anh ta trở mặt với Cố Oản Oản trong một buổi họp mặt, nói muốn hoàn cắt đứt liên lạc với cô ta.

Chẳng qua đó đều là do những người trong vòng bạn bè của Kiều Khôn mà Phương Gia đã quen biết trước đó nói.

Ngoài miệng thì nói quan tâm Phương Gia, thật ra cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc bọn họ giơ điện thoại lên trước ảnh chụp của Phương Gia trong hôn lễ.

Tôi xoa xoa cái cổ đau nhức vì ôn tập cả ngày và nhận được điện thoại của ba Phương Gia đã biến mất từ lâu.

Ba Phương Gia: "Gần đây đang bận cái gì?"

Tôi: "Bận thi tư pháp."

"Tham gia kì thi này thì có ít gì? Có ích hơn việc làm mợ chủ của nhà họ Kiều không?"

Tôi: "Có thể tư vấn pháp lý cho việc ly hôn của ông."

Đầu dây bên kia im lặng.

Một lúc lâu sau, giọng nói hung tợn của ba Phương Gia vang lên: "Người nhà họ Kiều muốn gặp cô."

"Bọn họ gặp tôi chi?"

"Cô đưa con trai người ta vào nhà giam hai lần, cô nói xem người ta gặp cô để làm gì? Nếu muốn ly hôn thì đi mà nói rõ ràng."

Cũng đúng.

Nếu đã muốn gặp mặt thì tôi cũng nhân lúc này thỏa thuận ly hôn với Kiều Khôn.

Giờ tôi cũng đỡ phải suy nghĩ về việc tuân thủ trật tự công cộng và thuần phong mỹ tục khi muốn làm điều gì đó.

Chiều hôm sau, tôi đến khách sạn nhà họ Kiều đã đặt trước.

May mà bọn họ chọn ở nơi công cộng, nếu là chọn ở nhà riêng nào đó thì có khi tôi cũng phải mở livestream theo vào.

Vừa lên đến tầng cao nhất, tôi đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.

Tầng trên cùng tối đen.

Mùi trong không khí quá ngọt ngào, giống như trên tường và sàn nhà đều phủ đầy bơ.

Đèn đột nhiên bật lên.

"Bùm---"

Cánh hoa hồng bỗng nhiên nổ tung từ trên xuống.

Tôi đang mặc chiếc hoodie đã ba ngày chưa giặt đứng giữa những cánh hoa rơi, vẻ mặt dại ra.

Giây tiếp theo, một con gấu bông lớn không biết từ đâu nhảy ra.

Con gấu vụng về nhảy trước mặt tôi, quỳ một gối, giơ ra một chiếc nhẫn.

Tháo mũ trùm đầu ra lộ ra khuôn mặt xui xẻo của Kiều Khôn.

Phía sau anh ta còn tụ tập đám bạn bè xấu của anh ta, còn có Cố Oản Oản, người đang đứng một bên khóc lóc thảm thiết nhìn chằm chằm tôi giống như là muốn đυ.c một cái lỗ trên người tôi.

Trong tay mỗi người đều cầm một cây nến trắng, như thể muốn đưa tiễn ai đó.

...Hello?