Chương 7

Kiều Khôn: "Phương Gia, tuy rằng chúng ta đã kết hôn, nhưng anh nợ em một lời cầu hôn. lần cầu hôn này là tự anh bày ra, anh biết trước đây anh đã làm rất nhiều chuyện không đúng, nhưng bây giờ anh biết mình đã sai rồi, Oản Oản cũng bằng lòng xin lỗi e, em có bằng lòng cho anh một cơ hội nữa không?"

Kiều Khôn nói xong, xung quanh lập tức vang lên tiếng huýt sáo và tiếng la hét ồn ào không ngừng.

"Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy!"

Tôi nhìn một vòng xung quanh, nhìn sắc mặt đám người này.

Nói thật, tôi luôn cho rằng Phương Gia là Phương Gia, tôi là tôi.

Tôi chỉ có đồng cảm với cô ấy trong tiểu thuyết, ngoài tiểu thuyết cũng không có cảm giác gì.

Đi tới thế giới này cũng không phải chủ ý của tôi, cái tôi muốn chỉ có cuộc sống của mình.

Tôi không muốn cuộc sống của mình bị lãng phí để dây dưa với những tên cặn bã.

Nhưng, ngay lúc này.

Để tôi chân chính đối mặt với những người đã từng tổn thương Phương Gia, hình như tôi cũng rất khó mà xử lý một cách nhẹ nhàng.

Muốn ồn ào đúng không?

Được thôi.

Tôi xoay người, cầm lấy loa lớn của khách sạn và nói với thanh niên ồn ào nhất: "Anh đã xóa những bức ảnh chụp tôi hôm đám cưới trong điện thoại chưa?"

Vẻ mặt thanh niên kia lập tức cứng đờ.

Tôi lại hỏi một người khác: "Lần trước các người tụ tập nói với tôi Kiều Khôn uống say cần người đón, lừa tôi đến giữa sườn núi, kết quả điện thoại của tôi không có tín hiệu xe thì hỏng suýt nữa chếc cóng ở đó, ngày hôm sau có người đi ngang qua tôi mới được cứu, chuyện này các người đã xin lỗi tôi chưa? Các người có biết nếu ngày hôm đó ngỡ đâu tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì các người sẽ phạm tội vô ý không?"

"Còn anh, lần trước anh đứng ở bên cạnh Cố Oản Oản nói tôi là con đ* rẻ tiền đưa đến cửa, hôm nay anh dám lặp lại những lời đó lần nữa không?"

Nét mặt bọn họ khác nhau nhưng lại không thể nói ra lời phản bác, từng khuôn mặt đều nghẹn đến đỏ bừng.

Giở trò xấu sau lưng người khác vốn cũng không phải là chuyện đàng hoàng gì, lúc trước Phương Gia càng ngấm ngầm chịu đựng, càng bạn tốt tôi tốt mọi người tốt, bọn họ sẽ càng trở nên tệ hơn.

Nhưng khi bạn nói ra, họ không nói nên lời.

Sự thẳng thắn tột cùng là không gì có thể phá vỡ.

Kiều Khôn không thể nghe nổi nữa lên tiếng ngắt lời: "Được rồi, bọn họ là anh em tốt của anh, lúc trước giữa chúng ta có chút hiểu lầm nên bọn họ chỉ đang giúp anh trút giận."

Từng viên đá ném về phía Phương Gia, trong mắt anh ta chỉ là "trút giận" mà thôi.

"OK," tôi nhìn về phía Kiều Khôn, "lúc trước tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi, tôi sẽ không ở cùng một chỗ với rác rưởi."

"Cô nói chuyện khó nghe quá đi!" Cố Oản Oản hăng hái.

"Anh Kiều Khôn đã làm đến bước này rồi, sao cô còn không chịu tha thứ?"

"Thiếu chút nữa quên mất cô," Tôi nhướng mày: "Không phải muốn xin lỗi tôi sao? Xin lỗi đi."

Lời vừa dứt, đôi mắt Cố Oản Oản lập tức phủ sương mù, sắc mặt cô ta tái nhợt cắn môi nhìn Kiều Khôn.

Tôi thấy mà thương.

Nhưng Kiều Khôn không nhìn cô ta.

"Xin lỗi!" Cố Oản Oản nhanh chóng nói, như là bị cái gì vô cùng nhục nhã.

"Cô có muốn tôi dạy cô cách xin lỗi người khác như thế nào không? Cô đã làm ra chuyện gì khi nào và xin lỗi ai."

Cố Oản Oản không nói lời nào.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.

"Ok, tôi sẽ dạy cô."

"Ngày 29 tháng 11 năm 2022, cô bỏ thuốc Kiều Khôn khiến Kiều Khôn phát sinh quan hệ với tôi."

"Vào ngày 6 tháng 12 năm 2022, cô đã lấy một cái áo len giữ ấm mới toanh của Valentino trị giá 12.300 tệ từ nhà tôi để vu oan cho tôi thuê người tấn công t-ì-n-h d-ụ-c cô."

"Ngày 25 tháng 12 năm 2022, cô tìm hai anh em Long Long Hổ Hổ làm việc ở nhà máy nào đó trói tôi lại để chụp ảnh ghép, đồng thời nói với Kiều Khôn tôi nɠɵạı ŧìиɧ còn bị người ta chụp ảnh lại, cô vì bảo vệ danh dự của tôi mới bỏ tiền ra mua những bức ảnh này."

"Cô có thừa nhận mình đã làm những điều kể trên và xin lỗi Phương Gia không?"

Cố Oản Oản lảo đảo muốn ngã, không thể đứng vững nữa.

Hiện trường một mảnh tĩnh lặng, mọi người đều có biểu cảm khác nhau.

Dù sao cũng là bao trọn sân khấu, phải để lại mặt mũi cho nhau, nếu không tôi đoán không chừng có người lại lấy điện thoại ra livestream.

Cô ta thấy không có giúp mình, cuối cùng nhắm mắt nói: "Ừ."

Tôi cười.

Lấy điện thoại di động đang ghi âm ra ấn tạm dừng.

Trong ánh mắt kinh dị của mọi người lại gọi ba chữ số tràn ngập tinh thần chính nghĩa kia lần nữa.

Chếc tiệt, chị đây xuyên qua chính là muốn nói cho bây biết.

Những kẻ dùng t-ì-n-h d-ụ-c để tấn công phụ nữ là rác rưởi.

Chẳng có chỗ nào ngoài vòng pháp luật cả!