Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Đã Thi Luật Trong Truyện Ngược

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi cảnh sát đến nhìn thấy lại là tôi, lập tức lệ nóng doanh tròng.

"Cảm ơn bạn đã ủng hộ công việc của chúng tôi!"

Cố Oản Oản hoàn toàn thiếu kiến thức pháp luật và không hề nghĩ rằng những gì cô ta làm trước đây là trái pháp luật.

Khi bị còng tay, cô ta sợ hãi đến mức bật khóc.

Nhưng vẫn không quên quay đầu nhìn Kiều Khôn khóc: "Anh Kiều Khôn cứu em!"

"Em không muốn ngồi t-ù! Cứu em với! Anh Kiều Khôn!"

Nhưng mà người vừa mới ra khỏi nhà giam lần thứ hai như Kiều Khôn, hiện tại nhìn thấy đồng phục cảnh sát cũng có phần sợ hãi, chớ nói chi đến việc cứu cô ta.

Tuy nói là ánh trăng sáng thời niên thiếu yêu mà không thể có được, nhưng đối với loại người ích kỷ cực hạn như Kiều Khôn mà nói.

Ánh trăng không quan trọng.

Điều quan trọng là tình yêu mà không có được của anh ta.

Một trò hề kết thúc.

Tôi xoay người rời đi.

Kiều Khôn đuổi theo phía sau.

"Phương Gia, Cố Oản Oản cũng đã bị bắt rồi, em bớt giận hơn chưa? Khi nào thì về nhà?"

"Anh đã cầu hôn em rồi, em còn muốn thế nào nữa?"

Tôi cho rằng anh ta là tới cầu xin cho Cố Oản Oản, không ngờ, điều anh ta chú ý tới chỉ có tôi sao lại không thèm để ý lời cầu hôn của anh ta.

"Anh cảm thấy anh cầu hôn tôi thì tôi phải đáp ứng?" Tôi cười lạnh, "Loại người ích kỷ cực hạn như anh căn bản sẽ không thể yêu người khác."

"Anh yêu em." Kiều Khôn buột miệng.

Lời vừa nói ra khỏi miệng, anh ta bất giác nhíu mày.

Rồi sau đó, càng khẳng định lặp lại: "Anh yêu em."

Tôi cười châm chọc, nói khẽ: "Vậy sao anh chiếu ảnh ghép của Phương Gia lên màn hình lớn ở địa điểm tổ chức đám cưới?"

"Anh... Đó là anh ghen tị, tức giận, anh tưởng em nɠɵạı ŧìиɧ..."

"Thứ nhất, anh đã nɠɵạı ŧìиɧ, vậy tại sao anh lại yêu cầu Phương Gia làm việc mà bản thân anh không thể làm được? Bằng việc anh nghĩ mình nhiều hơn cô ấy hai lạng thịt à?"

"Thứ hai, nếu anh thực sự yêu một ai đó thì ít nhất anh phải mở miệng và giao tiếp với cô ấy, Cố Oản Oản nói Phương Gia nɠɵạı ŧìиɧ thì cô ấy liền nɠɵạı ŧìиɧ, Cố Oản Oản nói ngày mai anh bị xe tông chếc vậy anh có chếc hay không?"

"Với lại." Tôi dừng lại một chút, "hôm nay là sinh nhật Phương Gia."

Tôi chỉ nói Phương Gia, không phải tôi.

Hôm nay là sinh nhật Phương Gia.

Nhưng có vẻ như Kiều Khôn không hề nhớ.

Anh ta chỉ lo bản thân anh ta, sắp xếp một lời cầu hôn tự cảm động bản thân, cho rằng Phương Gia có thể dễ dàng bị cảm động hấp tấp trở lại bên cạnh anh ta.

Phương Gia của lúc trước có lẽ sẽ.

Nhưng đáng tiếc, hiện tại người trong cơ thể này là tôi.

"Yêu một người ngay cả ngày sinh nhật của cô ấy cũng không thể nhớ?"

Trên mặt Kiều Khôn hiện lên vẻ ảo não: “Trong khoảng thời gian này anh đang chuẩn bị cầu hôn..."

"Anh chỉ trải qua hai lần sinh nhật với cô ấy." Tôi ngắt lời anh ta,

"Lần đầu tiên anh mua một bộ sản phẩm chăm sóc da, mặt cô ấy dùng bị dị ứng nhưng lại không nỡ ném đi. Lần thứ hai cô ấy làm bánh và đợi anh về trong phòng tân hôn, muốn anh về ăn bánh với cô ấy, kết quả là tối hôm đó anh đưa Cố Oản Oản về, Cố Oản Oản nói rằng chiếc bánh quá xấu và ném nó vào trong thùng rác. Đêm đó anh và Cố Oản Oản hú hét trên sô pha đến nửa đêm."

Kiều Khôn câm miệng.

"Ba ngày sau, tôi sẽ đợi anh đến ly hôn ở Cục Dân Chính vào lúc 9 giờ sáng."

"Anh không đến cũng không sao, tôi sẽ trực tiếp làm đơn tố tụng ly hôn."

Lúc đi ra, thì đêm đã khuya.

Đèn l*иg được thắp sáng, sao trời như dệt lên.

Hôm nay là một đêm bình thường.

Không ai biết ngay tại khách sạn sang trọng này, có một cô gái vừa mới tiến hành một lớp giáo dục chất lượng cộng thêm một khóa pháp lý.

Tôi kéo lê thân thể mệt mỏi về đến nhà.

Đang định mở khóa cửa thì cánh cửa sau lưng lại mở ra trước.

Lộ ra khuôn mặt có thể giải phóng áp lực ngay lập tức của Văn Tự.

Hắn đã thay kính mới.

Trên chóp mũi còn có dấu vết kỳ lạ giống như bột mì.

"Anh không đi công tác sao?"

"Chúc mừng sinh nhật."

Chúng tôi nói cùng một lúc.

Tôi khẽ giật mình.

Văn Tự có chút không được tự nhiên: "...Lần trước lúc giúp cô soạn đơn ly hôn, tôi có nhìn thấy ngày sinh nhật của cô, vốn là hôm nay vội về làm bánh nhưng cô lại không ở nhà, bánh ngọt hình như cũng làm hỏng rồi... Nhưng tôi có mang quà cho cô!"

Ánh mắt Văn Tự sáng lấp lánh, như chứa đầy sao.

Như thể chờ đợi phản ứng của tôi là một điều rất quan trọng.

Trước mặt là căn phòng tối đen không bật đèn.

Thật ra Phương Gia nhiều khi chỉ cần quay đầu lại nhìn.

Vành mắt tôi không hiểu sao có chút chua xót: "Làm hỏng rồi cũng muốn nếm thử, hôm nay tôi vẫn chưa ăn được cái bánh ngọt nào cả."

« Chương TrướcChương Tiếp »