Chương 9

Ba ngày sau, tôi và Kiều Khôn gặp nhau ở Cục Dân Chính.

Sau khi giằng co suốt một quyển tiểu thuyết, cuối cùng tôi cũng ly hôn thành công.

Trước khi ký tên, Kiều Khôn đột nhiên giữ chặt tay tôi.

"Lúc trước là anh không đúng."

Anh ta râu ria xồm xoàm, vành mắt đen thui, trông trạng thái tinh thần rất không ổn.

Chỉ là, sự không ổn này không bắt nguồn từ tôi.

Mà bắt nguồn từ Trang sức Kiều thị.

Tôi không làm gì cả.

Tôi chỉ chia sẻ chút tin đồn về cậu chủ Kiều với các đối thủ cạnh tranh của nhà họ Kiều, đồng thời cũng vui vẻ cung cấp thêm vài bằng chứng.

Nào là nɠɵạı ŧìиɧ sau khi đính hôn, còn dẫn người thứ ba đến phòng tân hôn phóng đãng.

Nào là nhân vật chính bị cô dâu báo cảnh sát bắt đi vì chiếu ảnh ghép của cô dâu lên trong hôn lễ là cậu chủ Kiều của chúng ta, hơn nữa lúc ấy người thứ ba thì ngồi ở dưới đài, cha của cậu Kiều, người sáng lập Trang sức Kiều thị còn nhìn chằm chằm ảnh chụp của con dâu. (PS. Có tin đồn rằng những bức ảnh đó là do người thứ ba thuê người chụp.)"

Nào là cứ làm phiền cô vợ đang nhất quyết muốn ly hôn, rồi còn động tay động chân với luật sư ly hôn của vợ...

V...v..

Đối thủ cạnh tranh cũng không chịu thua kém, lọc cọc mua hot search, những tin tức này treo trên hot search suốt một ngày.

Vốn mọi người khi mua đồ, nhà anh không tốt thì mua nhà khác.

Cư dân mạng tỏ ra phẫn nộ và làn sóng tẩy chay Trang sức Kiều thị nhanh chóng bắt đầu trên mạng.

Trang sức Kiều thị từ khi thành lập tới nay chưa bao giờ gặp khủng hoảng dư luận lớn như vậy, doanh số bán hàng bị ảnh hưởng rất lớn, trực tiếp khiến cha của Kiều Khôn tức đến mức phải nhập viện.

Kiều Khôn cũng không phải người có bản lĩnh, cha ngã còn bản thân thì vô dụng nên hiển nhiên sứt đầu mẻ trán.

Đây có lẽ là lý do tại sao hôm nay anh ta chịu đến đây.

Anh ta sợ tôi tiếp tục phát đ i ê n, khiến anh ta càng thảm hại hơn.

Tôi ngẩng đầu lên, tốt bụng cho anh ta cơ hội phát ngôn.

"Từ nhỏ cha mẹ anh đã sắp đặt mọi thứ của anh, từ việc đi ngủ lúc mấy giờ, ăn cơm với gì, lớn lên học trường nào và kết hôn với ai. Lúc ấy họ không cho anh qua lại với Cố Oản Oản, bắt anh phải đi xem mắt em..."

"Anh chỉ là rất bài xích bị bọn họ điều khiển cho nên mới lợi dụng Cố Oản Oản đến đối đầu với bọn họ."

"Thật ra anh biết em luôn tốt với anh, anh cũng đã yêu em từ lâu rồi chỉ là anh không muốn thừa nhận."

Thật buồn cười.

Sau khi làm tổn thương người khác còn có thể tìm cho mình một lý do bào chữa chân thành như thế, anh chồng trước của tôi thật biết cách giải thích.

Thấy anh chồng trước chân thành đến thế, tôi quyết định dành cho anh ta vài câu chân thành.

"Anh có biết tại sao cha mẹ anh lại sắp đặt cho anh không?"

Kiều Khôn sửng sốt, lắc đầu.

"Bởi vì bọn họ biết anh là đồ vô dụng, dù có bắt ngủ thì cũng sẽ thức suốt đêm, dù có ăn thì ngày nào cũng ăn đồ ăn vặt, dù có học thì cũng sẽ lang thang ở các quán cà phê Internet cho đến khi không vào được đại học, dù cho anh có kết hôn với ai thì..."

"À, suýt nữa thì quên mất," Tôi nhìn vẻ mặt càng lúc càng kém của Kiều Khôn, "Anh vẫn chưa biết à? Lúc trước sao Cố Oản Oản lại chia tay với anh."

"Bởi vì lúc ấy anh đang đi học nên cha mẹ anh không cho nhiều tiền, cha mẹ Cố Oản Oản đều là người bình thường, cô ta không có tiền lại tham hư vinh, bị một người đàn ông lớn hơn cô ta hai mươi tuổi bao nuôi nên liền chia tay với anh, căn bản không phải lý do người nhà bị bệnh nên phải đi tỉnh khác chữa bệnh, chỉ có loại ngu ngốc mới tin cái lý do này. Kết quả cô ta lại bị vợ người ta đánh nên mới trở về bên cạnh anh, thế mà anh còn cho rằng do mình rất quyến rũ nên cô ta mới tình cũ khó quên với anh? Đúng là kẻ ngốc mới nghĩ thế."

"Anh cho rằng mình trưởng thành rất có năng lực liền thoát khỏi xiềng xích của cha mẹ, Thực chất nếu như không có cha mẹ anh thì hiện giờ anh sẽ càng thảm hại, càng thất bại hơn."

"Tôi nói xong rồi."

Ký tên xong, nhận giấy chứng nhận, tôi vẫy vẫy tay với Kiều Khôn rồi không nhịn được nhìn lên trời.

Trong đầu hiện lên ký ức của Phương Gia.

Khi đó Phương Gia yêu Kiều Khôn, là bởi vì cô ấy và Kiều Khôn quen biết vào năm bà nội vừa đi.

Năm đó, người thân yêu nhất trên đời của cô ấy đã ra đi.

Trương Thanh mắng cô ấy dụ dỗ, cha Phương coi cô ấy như một công cụ kết hôn, ngay cả Phương Gia Bảo 10 tuổi cũng có thể tùy tiện mắng nhiếc cô ấy là con đ*ếm.

Cô ấy ra ngoài mua say, đêm đông rất lạnh.

Lúc ấy Kiều Khôn còn chưa biết Phương Gia, khoác cho cô ấy một cái áo và nhân tiện hỏi nick Wechat của cô ấy.

Cô ấy cho rằng đó là sự giúp đỡ tử tể của một người đàn ông.

Lại không hề biết, đó là một đám người uống rượu say oẳn tù tì chơi trò thật hay thách.

Xin nick Wechat của cô ấy chỉ là một phần của trò chơi.

Phương Gia lại chỉ nhớ rõ độ ấm của quần áo khoác trên người mình.

Mà tôi, lại càng không có mơ mộng hảo huyền gì với Kiều Khôn.

Người có thể dùng t ì n h d ụ c n h ụ c nhã để nhắm vào phụ nữ thì có thể là thứ tốt lành gì?

Trong sách, sau khi kết hôn anh ta đưa Cố Oản Oản về và ngủ trên mỗi chiếc giường trong nhà bọn họ.

Còn không ngừng hạ thấp giá trị của Phương Gia, tra tấn Phương Gia, khiến Phương Gia cho rằng Kiều Khôn biến thành như vậy đều là do mình không đủ tốt.

Mà những người bạn của Kiều Khôn, mỗi người đều có một bộ ảnh của Phương Gia.

Khi Kiều Khôn uống nhiều còn thảo luận với bọn họ nơi nào trên người Phương Gia có nốt ruồi.

Cô ấy từng dùng những lời của Maugham trong "The Veil" để mô tả tình yêu của mình trên tài khoản riêng tư.

"Em không có ảo tưởng nào về anh cả. Em biết anh ngu ngốc, phù phiếm và trống rỗng, nhưng em yêu anh. Em biết ý định của anh, lý tưởng của anh, sự hợm hĩnh và thô tục của anh, nhưng em yêu anh. Em biết anh là món hàng hạng hai, nhưng em yêu anh."

Có lẽ Phương Gia cũng biết rõ Kiều Khôn chính là một túi rơm mục nát, cũng từng đấu tranh.

Nhưng cô ấy đã thất bại, rơi vào vực thẳm của trầm cảm.