Chương 13

Đây là phương án “thẩm vấn” làm riêng cho người có loại tính cách như Tưởng Ngư.

Giàu tình cảm, nhẹ dạ, thiếu quyết đoán, đơn giản, dù đã tái sinh những ngày tận thế, tính cách của Tưởng Ngư, sự thẩm vấn nghiêm khắc không thể khiến cô ấy đầu hàng.

Không ép buộc?

Đùa gì vậy, nếu Tưởng Ngư thật sự cắn chết cũng không nói, Thịnh An có thể “ép buộc” ngay tại đó.

Súng của cô cũng đã lên nòng rồi!

Quả nhiên.

Tưởng Ngư cảm nhận được bàn tay ấm áp của Thịnh An rời đi, vô thức nắm lấy.

Sau đó, cô ấy khó khăn nói: “Vì quốc gia, tôi, tôi bằng lòng nói toàn bộ cho các người, gia nhập cùng các người.”

“Tôi được tái sinh sau khi tận thế xảy ra một năm, tôi đã trải qua một năm ở tận thế.” Tưởng Ngư trần thuật.

Nhưng câu nói này, lại khiến Hách Kính Nghiệp lập tức ngồi thẳng dậy.

Bên kia máy quay, trong phòng họp chuyên nghiệp, vô số người sắc mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Tưởng Ngư trên màn hình lớn.

Đến cả ánh mắt của Thịnh An cũng trở nên sắc lạnh.

Tưởng Ngư vẫn không biết rằng mình đang bị vô số người nghiên cứu.

Cô ấy nhìn Thịnh An nhưng lại không tập trung, như đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, giọng nói trở nên xa xăm.

“Thực ra, tôi không chắc có đến một năm hay không, bởi vì mỗi ngày đều có cảm giác như một năm.”

“21 ngày sau khi thiên thạch rơi xuống, ít nhất 90% dân số thế giới đã biến mất vào ngày hôm đó, vô số quốc gia vùng duyên hải trực tiếp bị nhấn chìm bởi trận sóng thần do thiên thạch gây ra… mà đất nước của chúng ta, cũng nháy mắt trở nên khô cằn, không khác gì vô số bom nguyên tử nổ mạnh.”

“Bắc Kinh không trực tiếp bị thiên thạch gieo xuống, những thành phố bị thiên thạch va vào gần như đều biến mất, Bắc Kinh chỉ bị ảnh hưởng, nhưng cũng như phải hứng chịu một trận động đất mạnh 8 độ richter, vô số tiểu khu sụp đổ, tiểu khu của chúng tôi tương đối may mắn, vẫn còn giữ được, nhưng nó cũng trở thành những căn hộ nguy hiểm.”

“Vào thời điểm đó, mọi tiểu khu đều đầy những tòa nhà đổ nát.”

Ngón tay Thịnh An ma sát trên ghế sofa, cô lắng nghe nghiêm túc, điện thoại của cô khẽ sáng lên, cô cầm nó lên xem.

[Lão Trương: Hỏi cô ấy về vụ thiên thạch gần đây.]

Thịnh An hỏi: “Tiểu Ngư, cô biết thiên thạch gần đây nhất rơi xuống ở đây không? Hoặc là nói, cô có nhớ về thiên thạch không?”

Tưởng Ngư suy nghĩ một chút, chắc chắn nói:

“Gần đây nhất có lẽ là ở thành phố Thạch… thiên thạch quá nhiều, rơi khắp nơi trên thế giới, lúc đó có lúc từng nghe người khác nói, thiên thạch to nhất rơi ở Thái Bình Dương, các quốc gia chung quanh đều bị chìm, không một ai sống sót!”

Cô ấy nói, rùng mình.

Sau đó, Tưởng Ngư tiếp tục nói: “Các người cho rằng 21 ngày sau sẽ là thảm họa lớn nhất sao? Không, đó mới chỉ là bắt đầu. Tất cả những người có thể trực tiếp gặp nạn vào hôm đó, đều rất may mắn, vì sau đó mỗi một ngày đều là thảm họa.”

Giọng nói của cô ấy run rẩy, trên mặt hiện lên sự sợ hãi không thể che giấu được.

Thịnh An rót cho cô ấy một cốc nước nóng, xoa đầu an ủi.

Tưởng Ngư không hiểu sao lại cảm thấy rất yên lòng, cô ấy mỉm cười nhìn Thịnh An.

Thịnh An ngồi về chỗ cũ.

Cô nhìn vào điện thoại, đúng lúc nó chợt sáng lên.

[Lão Trương: Nhóm người viện sĩ Tôn vừa thử tính toán, kết hợp với kết quả nghiên cứu khoa học trước đó, Tưởng Ngư… nói rất đúng, trong trận mưa thiên thạch, thiên thạch gần Bắc Kinh nhất có lẽ sẽ rơi vào thành phố Thạch, lời của cô ấy có thể là thật.]

Nhóm dịch: Nhà YooAhin