Chương 17

“Tôi muốn chạy, nhưng lần nào cũng bị bắt lại, bị đánh rất nặng.”

“Sau đó dị chủng bạo động trong căn cứ tạm thời, Trần Kiều Kiều kéo tôi chặn súng, tôi bị dị chủng cắn nát, khó khăn lắm mới thoát ra được, bọn họ lại chê tôi vô dụng, lại vứt tôi cho dị chủng...”

Trải qua những thứ này, sao cô ấy có thể không hận chết đôi tra nam tiện nữ đó?

Thịnh An bước tới vỗ nhẹ vai cô ấy.

Tưởng Ngư gần như tan vỡ, dựa vào người cô, cảm nhận được thân hình rắn chắc của đối phương, lúc này cô ấy mới thở dốc.

Tay của Thịnh An kiên nhẫn vỗ nhẹ vào cô ấy.

Tưởng Ngư dựa vào cô, nước mắt chảy dài trên mặt, giọng nói tức giận:

“Ngày tôi sống lại, suýt nữa tôi đã trực tiếp gϊếŧ chết bọn họ! Nếu không phải lý trí vẫn còn, tôi cũng sẽ không nhịn hết uất ức, chỉ vạch trần chuyện của bọn họ, chia tay cùng Dư Lợi Thiên.”

Thế giới còn chưa hỗn loạn, cô ấy không thể tùy tiện gϊếŧ người được.

Nhưng cô ấy rất khó chịu!

Thịnh An xoa đầu cô ấy: “Đương nhiên có thể hận, đương nhiên cũng nên báo thù, bọn họ đáng như thế.”

Giọng điệu của cô rất tự nhiên.

Tưởng Ngư ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, như chìm vào đôi mắt có thể bao dung tất cả mọi thứ.

Cảm giác được người khác thấu hiểu, được ủng hộ…

Thật sự khiến người ta ấm áp.

Tưởng Ngư nghiêng người lại gần hơn, như thể đang hấp thu năng lượng.

Thịnh An vỗ vai cô ấy an ủi.

Khóe miệng Hách Kính Nghiệp khẽ co giật.

Chị Thịnh…

Thật sự, muốn tàn nhẫn thì tàn nhẫn, muốn dịu dàng có dịu dàng, có thể nháy mắt khiến người khác tin tưởng, đánh tan phòng tuyến tâm lý.

Đỉnh quá luôn, chị của tôi ơi.

Tưởng Ngư điều chỉnh một lát, hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, lại hỏi:

“Những thứ tôi biết đều nói hết rồi, mà tôi cũng không phải dị năng giả không gian thật sự, các người còn muốn tôi làm gì nữa?”

Điện thoại có nhắc nhở tin nhắn.

[Lão Trương: Đưa về đi.]

Thịnh An không để ý tới, cô chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Tưởng Ngư, mắt phượng nhìn cô ấy, dịu dàng nói:

“Còn một vấn đề cuối cùng, không gian của cô có thể đưa người vào không?”

Lời vừa dứt, căn phòng yên lặng đến có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Ở bên kia, những người trong phòng họp đang nhìn chằm chằm vào màn hình.

Đây là một câu hỏi rất quan trọng.

Không gian của Tưởng Ngư có thể được dùng được đến bước nào, phải xem có thể đưa người khác vào đó không.

Nếu không thể vào, thế mảnh đất đen đó chỉ có thể dùng làm đất trồng thôi.

Tưởng Ngư suy nghĩ một lát, dưới ánh mắt tin tưởng của Thịnh An, cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tôi có thể vào, nhưng người khác thì không thể.”

Khựng lại một chút, cô ấy bổ sung: “Nếu người khác có thể vào, tôi nhất định sẽ để Dư Lợi Thiên và Trần Kiều Kiều vào đó, hủy thi diệt xác, gϊếŧ chết bọn họ.”

Cô ấy nhìn Thịnh An: “Cô tin tôi!”

Thịnh An nhìn sâu vào đôi mắt cô ấy, sau đó cong môi, khẽ cười.

“Tôi đương nhiên là tin cô.”

Ánh mắt của cô cực kỳ chân thành, giống như hoàn toàn tin tưởng cô ấy.

Bị cô nhìn như thế, ánh mắt Tưởng Ngư lóe lên, tránh khỏi tầm mắt của cô, đáy mắt hiện lên chút xoắn xuýt và chột dạ.

Thịnh An như không nhìn thấy, chuyển tầm mắt.

Hách Kính Nghiệp cau mày, muốn nói gì đó.

Thịnh An lạnh lùng liếc nhìn, anh ấy lập tức im miệng.

Tưởng Ngư đang nói dối.

Nhưng không quan trọng, dù sao cũng phải dùng đất đen, với bao nhiêu đất đai cần canh tác như thế, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ khai ra sự thật.

Thịnh An không hề sốt ruột chút nào.

Cuộc trò chuyện kết thúc.

“Chúng tôi để lại phương thức liên lạc, cô muốn cùng chúng tôi đến Cục tình báo Tận thế chứ? Nếu cô không muốn đi, thì cứ ở nhà nghỉ ngơi trước một ngày, ngày mai hãy đến.” Thịnh An cầm lấy điện thoại rồi ân cần dặn dò.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin