Chương 20

Dư Lợi Thiên bị vạch trần, vẻ mặt bỗng chốc thay đổi, nhưng anh ta nhanh chóng cứng đầu nói:

“Tưởng Ngư, anh không hiểu em đang nói cái gì cả? Em có chứng cứ không?”

Anh ta đột nhiên thay đổi sắc mặt, cười lạnh: “Hay là em nɠɵạı ŧìиɧ, sau đó đội cái nồi này lên đầu anh?”

Anh ta liếc nhìn xung quanh, bỏ qua ba “ông chú” không mấy nổi bật, nhìn chằm chằm vào Hách Kính Nghiệp, chỉ vào anh ấy:

“Có phải anh ta không?”

Hách Kính Nghiệp: “?”

Ăn miếng dưa còn bị văng trúng mình luôn?

Tưởng Ngư tay nắm chặt rồi lại thả lỏng, muốn cầm dao chém chết tên Dư Lợi Thiên này...

Hách Kính Nghiệp bị chỉ vào, đưa tay lên đẩy mắt kính, bình tĩnh nói:

“Người anh em, bị người ta bao nuôi làm trai thì cũng phải có chút đạo đức chứ? Cậu vừa bị người ta bao nuôi, lại vừa đi nuôi tiểu tam, hơi thất đức đó.”

“Anh nói cái gì?” Dư Lợi Thiên tức giận

Hách Kính Nghiệp nhìn anh ta từ trên xuống dưới, lắc đầu:

“Người anh em à, người như cậu, chỉ có mấy năm ăn cơm tuổi trẻ mới kiếm được chút tiền lẻ, người ta đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, cậu còn có gì không thỏa mãn?”

Cái nhìn đó đầy sự ghét bỏ và lên án.

Dư Lợi Thiên tức đến giậm chân: “Anh nói bậy bạ cái gì vậy? Con mẹ nó anh mới là trai bao!”

Hách Kính Nghiệp buông tay: “Cậu không những ăn bám còn lấy đồ của bạn gái, còn thất đức như thế nữa, không phải trai bao thì là gì?”

“Anh...”

Tưởng Ngư giơ tay chỉ vào cửa: “Dư Lợi Thiên, anh cút ngay.”

Cô ấy cười lạnh: “Bây giờ tôi tha cho anh, không đại biểu sẽ mãi mãi tha cho anh, rửa sạch cổ đợi đi.”

Tận thế đến, cô ấy nhất định sẽ hung ác tra tấn cặp đôi khốn kiếp này!

Dư Lợi Thiên hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn Tưởng Ngư.

Anh ta không biết vì sao Tưởng Ngư thay đổi.

Nhưng chung sống nhiều năm như vậy, trong thâm tâm anh ta luôn cảm thấy Tưởng Ngư chỉ là một bánh bao mềm yếu dễ lừa gạt.

“Tưởng Ngư, chia tay là cô đề nghị, còn vu oan tôi phản bội cô, bắt tôi đội nồi, nếu cô không lấy ra được chứng cứ, thì nhất định phải bồi thường cho tôi, nếu không, cô đừng mong chia tay êm đẹp!” Ánh mắt Dư Lợi Thiên đầy sự tham lam.

Hách Kính Nghiệp: “Chậc, chậc.”

Anh ấy vừa phát ra âm thanh, vừa lắc đầu.

Dư Lợi Thiên trừng mắt nhìn anh ấy, lại nhìn Tưởng Ngư.

Tưởng Ngư giận quá hóa cười: “Anh uy hϊếp tôi?”

“Là cô muốn chia tay trước, hoặc là không chia tay, hoặc là bồi thường cho tôi.” Dư Lợi Thiên nói như lẽ đương nhiên.

Tưởng Ngư: “Anh muốn cái gì?”

Cô ấy muốn xem tên khốn này có thể nói ra cái gì.

Dư Lợi Thiên: “Chiếc vòng mà cô đã lấy đi.”

Tưởng Ngư hít một hơi.

Khoảnh khắc đó, cô ấy bị chìm trong cơn thịnh nộ, bị ký ức về một năm tận thế kia nuốt chửng.

Hai mắt Tưởng Như đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào Dư Lợi Thiên:

“Anh muốn chiếc vòng ngọc đó? Anh vẫn luôn muốn chiếc vòng ngọc đó? Hóa ra các người đã biết đó là thứ tốt, khó trách trước kia khi rời đi, lại lấy trộm chiếc vòng đó…”

Đó không chỉ là một chiếc vòng tay, đó là vật gia truyền của nhà bọn họ, còn là một cơ hội to lớn.

Tận thế đang đến, việc có một không gian có ý nghĩa như thế nào, không cần nói cũng biết.

Đôi lang sói này thật ghê tởm!

Tưởng Ngư tức giận đến l*иg ngực phập phồng, vành mắt phiếm hồng.

“Là cô đề nghị chia tay, nếu cô không đồng ý đưa tôi chiếc vòng cũng được, thế thì đưa tiền.” Dư Lợi Thiên đã trở mặt, rất không biết liêm sỉ, “Nếu không, tôi sẽ nói trong nhóm bạn học, và cả công ty của cô nữa, nói cô...”

Thịnh An đột nhiên đứng dậy, cất điện thoại đi.

Bất chợt thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin