Chương 30

Hách Kính Nghiệp gật đầu, cực kỳ tán thành.

Người lấy được tin tức của quốc gia dù bằng cách nào, thì đều là những người thông minh, không ai dám làm trắng trợn như thế này.

Trực tiếp mời người xây dựng “lô cốt”... càng giống người đã quen không có sự tồn tại của hệ thống nhà nước.

Hoặc là, người không chút kiêng dè.

Còn chưa có bằng chứng xác thực, nhưng Thịnh An đã chắc chắn, đây lại là một kẻ tái sinh.

Thịnh An gõ ngón tay lên vô lăng, hòa cùng tiếng ồn ào từ công trường phía trước, trong khu biệt thự đang phát triển này, ngoài những công nhân đang xây dựng, thì không cần hộ dân nào khác.

Chỉ có một con mèo tam thể lang thang thò đầu ra từ vành đai xanh, rồi tùy tiện băng qua trước đầu xe.

Cô khẽ nhắm mắt, khuôn mặt ẩn trong bóng tối.

Ánh sáng từ đèn pha của công trường chiếu vào từ cửa sổ ô tô, khuôn mặt của Thịnh An ẩn hiện trong bóng tối lờ mờ.

Giọng cô khàn khàn: “Nơi này, tôi đã xem qua bản đồ quy hoạch, là khu vực lánh nạn trung tâm mà quốc gia đã vạch định ra?”

Đây là một tiểu khu mới được xây dựng, vì nằm ở ngoại ô Bắc Kinh, giá cả cực kỳ cao nên số phòng bán được ra cũng rất ít.

Hơn nữa, cũng vừa mới được bán, còn chưa bắt đầu quảng bá rầm rộ chứ đừng nói đến việc giao nhà.

Thế nên khi bọn họ vừa lái xe vào, xung quanh tiểu khu tối đen.

Mà tiểu khu này ở phía trước là biệt thự, phía sau lại là những căn biệt thự kiểu phương Tây và các nhà cao tầng có diện tích lớn hơn.

Vì thế khu dân cư này có diện tích rất lớn.

Căn nhà được xây dựng rất tốt, hầm để xe cũng rất kiên cố.

Theo quy hoạch, tầng hầm của nơi này có thể dùng làm nơi lánh nạn.

Gia cố lại hầm để xe, tiến hành quy hoạch đơn giản, phối hợp với mặt đất, là một địa điểm lánh nạn tuyệt vời.

Hách Kính Nghiệp hít sâu một hơi, gật đầu: “Đúng vậy.”

Hai người nhất thời không nói chuyện.

Quốc gia đã trải qua tính toán và đủ cái loại suy đoán, mới có thể tính ra nơi này có thể là khu vực an toàn khi tận thế đến.

Vị trí của nơi lánh nạn trung tâm ở thủ đô là rất quan trọng, quốc gia vẫn đang quy hoạch, chưa khởi công.

Đến cả quốc gia cũng không thể chắc chắn nơi này trăm phần trăm an toàn.

Mà Lê Uyển Vân lại lựa chọn chính xác chỗ này.

Ở một tiểu khu còn chưa được bàn giao, cô ta đã cho người cải tạo.

Cô ta đã sống đến tận thế, nên cô ta mới biết nơi này là khu vực an toàn.

Lại là một kẻ tái sinh, còn là một người tái sinh từ sau tận thế.

Ngay cả Hách Kính Nghiệp cũng không khỏi cảm thán: “Kẻ tái sinh thật không ít, nếu lại phát hiện thêm mấy người nữa, thật sự sẽ xuyên cái thế giới này thành cái sàng mất thôi!”

Vũ Trí, Tưởng Ngư, Lê Uyển Vân, ba người này đều là người Bắc Kinh.

Bên ngoài thủ đô, không thể nào không có kẻ tái sinh khác.

Quá nhiều!

Thịnh An: “Ừ, dày đặc quá.”

Mọi chuyện bất thường đều có nguyên nhân ẩn giấu.

Đối mặt với kẻ tái sinh và dị năng giả, Thịnh An không có quá nhiều cảm xúc gì lớn, ý nghĩ duy nhất là làm thế nào để họ dốc sức vì quốc gia, không mất kiểm soát.

Nhưng lý do tại sao có nhiều kẻ tái sinh như vậy, cô lại không hiểu được.

Thịnh An đột nhiên muốn hút thuốc, cô rút một điếu, đặt bên miệng.

Ngón tay vừa chuyển, một chiếc bật lửa xuất hiện.

“Phụt —”

Những tia lửa phụt ra từ chiếc bật lửa.

Thịnh An vừa đưa đến trước mặt, khẽ khựng lại, sau đó tắt lửa, chậm rãi đặt xuống.

“Chị Thịnh?” Hách Kính Nghiệp nghi hoặc.

Tư thế hút thuốc của chị Thịnh thật sự rất ngầu, vừa cá tính vừa xinh đẹp, anh ấy không nhịn được mà nhìn đến ngơ ngác.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin