Chương 40

“Cô gái.” Chủ cơ sở chăn nuôi ngắt lời cô ta: “Cô đừng tốn công sức, thịt ở chỗ chúng tôi đều bị quy hoạch hết rồi, dư bao nhiêu đều bị mua hết, phần còn lại cũng đã được đặt trước, bán cho cô, chúng tôi sẽ không thể thực hiện hợp đồng.”

Cô ta mua nó với giá cao, nhưng 900 cân thịt cũng chẳng thể kiếm nhiều hơn được bao nhiêu.

Mà phí vi phạm hợp đồng lại còn cao hơn.

Chủ cơ sở chăn nuôi lại không ngốc, làm gì đồng ý với cô ta?

Hô hấp Lê Uyển Vân ngày càng gấp gáp.

Vốn cho là một kế hoạch tích trữ hàng rất tốt, thế mà ngay khi bắt đầu mua thịt, mua lương thực đã xuất hiện vấn đề!

Cô ta không bỏ cuộc, tiếp tục chạy đông chạy tây.

Cơ sở chăn nuôi lớn không được, vậy nhỏ thì sao?

Chủ cơ sở: “Thịt à, đã bị đặt trước hết rồi, sản lượng tiếp theo cũng bị đặt trước rồi!”

Lê Uyển Vân: “...”

—— Không phải chứ, rốt cuộc ai đã thu mua hàng hóa một cách sạch sẽ như thế?

—— Đây là không cho kẻ tái sinh không gian đường sống mà!

Lê Uyển Vân chạy cả một ngày, chân cũng chạy đến teo cả lại.

Chỉ mua được hai triệu tiền hàng lặt vặt.

Cô ta đứng trên đường, cực kỳ ngơ ngác.

Điều này không giống như những gì cô ta dự liệu.

Một ngày, hai triệu.

Đến tận thế cũng không tiêu nổi 100 triệu.

Hơn nữa, hai triệu này còn được mua từ đủ các thứ, nếu chỉ mua một loại vật tư, số lượng lớn thì cần phải có giấy phép.

Trừ khi cô ta đến siêu thị và cửa hàng để mua từng chút một.

Nhưng nếu như thế, dù cô ta có chạy gãy cả chân, cũng tích đủ số lượng mà cô ta mong muốn.

“Vì sao thế này? Sao Chính phủ lại đột nhiên kiểm soát lượng lương thực dầu thịt? Lẽ nào phát hiện ra gì rồi sao?”

“Chết tiệt, 5 tỷ của tôi làm sao mà tiêu hết đây! !”

Cô ta không vòng tới vòng lui.

Dù nguyên nhân Chính phủ kiểm soát lương thực là gì, cô ta không có thời gian mà quan tâm nữa.

Việc cấp bách của cô ta bây giờ chỉ có một.

Tích trữ, tích trữ, tích trữ!

Nhưng hiện tại, cô ta căn bản không thể tích trữ hàng từ siêu thị được.

Trên màn hình, con đường bên ngoài khách sạn.

Lê Uyển Vân hết đứng lại ngồi xổm, hiển nhiên đang rất xoắn xuýt.

Hách Kính Nghiệp không cảm thán: “Sao cô ta có thể tích được 5 tỷ hàng hóa được?”

Chưa kể Chính phủ đang thu gom thực phẩm và các vật tư khác.

Chỉ riêng 5 tỷ của cô ta thôi, với sức mua như thế, nếu ném vào thị trường, chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ, Chính phủ không thể không chú ý đến.

Thịnh An không nói gì.

Đối với kết quả này, cả hai đều sớm có dự liệu.

Lúc này, trên màn hình.

Lê Uyển Vân đột nhiên đứng yên, ngẩng đầu lên.

Cô ta dường như đã nghĩ ra cách, đôi mắt lập tức sáng lên, trong đêm tối, lấp lánh ánh sáng.

Cô ta lẩm bẩm: “Trong nước không mua được, thế thì chỉ có thể ra nước ngoài thôi…”

Đúng vậy nhỉ, cô ta có thể ra nước ngoài mua lương thực!

Ở trong nước bị Chính phủ kiểm soát, nhưng ở nước ngoài thì khác, không chỉ có trang trại, còn có chợ đen mua gì cũng có.

Ban đầu cô ta dự định ra nước ngoài để tích trữ vũ khí.

Bây giờ thì có thể cùng tích trữ lương thực, thịt và các vật tư khác!

Lê Uyển Vân lại nở nụ cười.

Cô ta biết, sống lại một đời, không thể nào không làm được gì.

Chút vấn đề này sao có thể làm khó được cô ta?

Trên mặt Lê Uyển Vân lại lộ ra kiêu ngạo.

Một bên khác.

Thịnh An tháo tai nghe, nhìn Hách Kính Nghiệp, bình tĩnh nói: “Cá đã cắn câu, sắp xếp cho cô ta ra nước ngoài, nhanh lên.”

Khi xác định không gian Lê Uyển Vân cực kỳ lớn, cô đã dự định cho người ra nước ngoài.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin