Chương 45

Khóe miệng Tống Lâm Uy hạ xuống

Anh ấy cau mày: “Tôi đã nói chuyện này với cảnh sát rồi.”

“Tôi muốn tận tai nghe anh nói.” Nụ cười của Thịnh An không thay đổi.

Tống Lâm Uy nhún nhún vai, thở dài:

"Được rồi, để tôi nói lại. Sáng hôm qua, trước khi ra ngoài làm việc, tôi chợt nhận thấy ngoài cửa sổ có thứ gì đó lóe sáng, con người tôi vốn khá nhạy cảm nên đi ra xem.

"Tôi nhìn thấy Người Sắt, một người đàn ông toàn thân bằng vàng. Không, phải nói là hình người. Người đó đứng ở ngoài cửa sổ, đúng lúc tôi đối mặt với anh ta."

"Anh không thấy rõ sao?" Hách Kính Nghiệp hỏi.

Tống Lâm Uy lắc đầu: "Thay vì nói là người màu vàng thì không bằng nói là kim loại hình người. Nếu mấy người nhìn thấy bộ dạng đó sẽ nhận ra có gì đó không bình thường, rất đặc biệt."

Thịnh An: "Mấy người nói gì với nhau?"

Tống Lâm Uy: “Lúc đó tôi sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, phản ứng bản năng là cầm chổi đánh anh ta, nhưng anh ta đột nhiên lên tiếng nói mình là Người Sắt...”

Lông mày Thịnh An nhảy dựng lên.

Hách Kính Nghiệp cũng cau mày.

"Anh ta trông giống Người Sắt, là sắt thật. Tôi đã nói là tôi sẽ gọi cảnh sát, nhưng anh ta nói ngày tận thế sắp đến rồi, gọi cảnh sát để làm gì? Nếu có thời gian rảnh thì cứ tích trữ lương thực đi." Tống Lâm Uy thở dài.

"Vậy là anh tin chắc rằng ngày tận thế sắp đến à?"

"Đã xảy ra chuyện dị thường như vậy, lại thêm vấn đề thiên thạch, nghi ngờ là ngày tận thế có vấn đề sao?"

"Không thành vấn đề, anh rất thông minh." Thịnh An lắc đầu: "Tôi có thể nhìn ra, Người Sắt có giới tính là nam, nhưng tuổi tác thì thế nào?"

Tống Lâm Uy lắc đầu: "Không đoán được tuổi của anh ta."

Anh ấy lại thở dài, nhìn Thịnh An: “Tôi đã nói tất cả những gì tôi biết. Người Sắt đó là có thật, mấy người nhìn thấy anh ta cũng sẽ bị sốc.”

“Nhưng mà chúng tôi không nhìn thấy.” Thịnh An cười dịu dàng, tròng mắt sâu không thấy đáy: “Thật sự là không còn gì để nói sao?”

Tống Lâm Uy lắc đầu: "Không còn."

Dường như nghĩ tới điều gì, anh ấy nghiêng người về phía trước với vẻ mặt đau khổ: “Người sắt hình như rất tự tin rằng mấy người không bắt được anh ta, mấy người có thể bắt được anh ta không?”

"Anh có muốn chúng tôi bắt được anh ta không?" Thịnh An hỏi mà không trả lời.

"Tất nhiên là có. Tôi cũng muốn biết thêm thông tin. Liệu tận thế... có đến không?"

Anh ấy nhìn bọn họ, mím môi, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy mấy người có thể nói cho tôi biết, ngày tận thế có thật không?"

Anh ấy hỏi một cách thận trọng và rất lo lắng.

Hách Kính Nghiệp đang định lắc đầu.

Thịnh An đột nhiên nói: "Đúng vậy, 20 ngày nữa, thiên thạch sẽ tới, ngày tận thế sẽ đến, thế giới sẽ hứng chịu một trận tai họa tàn khốc."

Đồng tử của Tống Lâm Uy run rẩy.

Hách Kính Nghiệp cũng rất ngạc nhiên, hiển nhiên là anh ấy không ngờ tại sao Thịnh An lại nói như vậy.

Tống Lâm Uy nhất thời mất bình tĩnh, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc, bối rối và tuyệt vọng rõ ràng.

Toàn thân anh ấy rũ xuống, giọng nói khàn khàn: "Quả nhiên."

Thịnh An: "Bây giờ anh đã biết rồi, kế hoạch tiếp theo của anh là gì?"

Tống Lâm Uy lắc đầu, trong mắt trống rỗng: "Không biết, tận thế đến rồi còn có kế hoạch gì?"

Anh ấy hít một hơi thật sâu, liếʍ đôi môi khô khốc: "Đừng lo lắng, tôi sẽ giữ bí mật."

Không thể hỏi gì từ anh ấy nữa cả.

Thịnh An đứng lên: "Vậy thì chúng tôi rời đi trước, anh Tống, nếu có thêm tin tức gì, nhớ liên hệ với chúng tôi."

Tống Lâm Uy gật đầu, tiễn bọn họ rời đi.

Hách Kính Nghiệp đầy vẻ nghi ngờ.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin