Chương 46

Vừa ra khỏi nhà, anh ấy liền hạ giọng hỏi: “Chị Thịnh, sao cô lại nói với anh ấy?”

Tin tức về ngày tận thế vẫn đang bị phong tỏa, nói một cách logic thì không nên tùy tiện tiết lộ.

Bên cạnh có cảnh sát, Thịnh An lắc đầu, không trả lời.

Hai người được dẫn đến một ngôi nhà khác.

Thịnh An nhướng mày hỏi: “Là hai tòa nhà lân cận sao?”

Hách Kính Nghiệp gật đầu, hạ giọng nói: “Đúng vậy, là hai tòa nhà liền kề nhau, cho nên tin tức về sự hiện diện của Người Sắt có chút xác thực.”

Gia đình này là trẻ nhỏ, Thịnh An cũng không hỏi nhiều.

“Em trai, người sắt em nhìn thấy trông như thế nào?” Thịnh An nhẹ nhàng hỏi.

Đứa trẻ suy nghĩ một chút, cong môi: "Không giống trên TV chút nào, anh ta rất đáng ghét!"

"Ồ, tại sao lại đáng ghét?"

“Anh ta cướp Ultraman của em!” Đứa bé sắp khóc.

“Anh ta thực sự quá đáng mà!”

Thịnh An ngồi xổm xuống, từ trong túi xách lấy ra một chiếc Ultraman tinh xảo, cười nói: "Chị cho em chiếc Ultraman này nhé?"

Đôi mắt đứa trẻ sáng lên, lập tức cầm nó vào tay.

Cậu nhóc nhìn Thịnh An bằng ánh mắt sáng ngời: “Cảm ơn chị.”

Thịnh An sờ sờ đầu cậu nhóc, nụ cười càng dịu dàng hơn:

"Thật dễ thương, em có thể cho chị biết anh ta trông như thế nào không? Còn nữa, anh ta đã nói gì với em? Nói cho chị biết đi, bọn chị sẽ giúp em tìm thấy anh ta và lấy lại Ultraman cho em."

Nghe vậy, đôi mắt đứa trẻ càng sáng lên, cậu nhóc ôm chặt Ultraman và gật đầu mạnh.

Đứa trẻ đang nghiêm túc nhớ lại.

Nhưng bọn trẻ không logic lắm, cậu bé liên tục nói chỗ này chỗ kia, Thịnh An và Hách Kính Nghiệp kết luận từ những thông tin rời rạc.

Hôm qua, đứa trẻ bị nhốt ở nhà, đột nhiên nghe thấy tiếng động ở bên ngoài cửa sổ.

Đứa trẻ không thể mở được cửa sổ nhưng nó mở được rèm.

Cậu nhóc nhìn thấy một Người Sắt lấp lánh.

Cậu nhóc hỏi: "Anh là ai?"

Cậu nhóc cũng dũng cảm, không hề sợ hãi chút nào

"Người Sắt" ở bên ngoài nghe thấy âm thanh liền trực tiếp mở cửa sổ ra.

Anh ta bất ngờ nhảy vào, đứa trẻ sợ hãi đến mức bật khóc.

"Người Sắt" không để ý tới cậu nhóc, chỉ nói: "Đừng khóc nữa, nhóc thật phiền phức."

Lúc này, anh ta nhìn thấy hình người Ultraman trên tường.

"Người Sắt" hỏi đứa trẻ: "Nhóc có tin vào ánh sáng không?"

Đứa trẻ sợ hãi nên chỉ khóc.

Người đàn ông bĩu môi, sau đó không biết là nói câu gì, ôm Ultraman rời đi.

Hách Kính Nghiệp lại hỏi: “Nhóc con, em thật sự không biết anh ta nói cái gì sao?”

Đứa trẻ lắc đầu.

Lúc đó cậu nhóc còn bận khóc nên không nhớ nổi.

Hách Kính Nghiệp thở dài.

Thịnh An sờ đầu đứa trẻ, xem xét dấu vân tay rồi cùng Hách Kính Nghiệp rời đi.

*

Ra khỏi cổng khu dân cư

Cả hai chào tạm biệt cảnh sát và lên xe.

Hách Kính Nghiệp: “Thông tin của bọn họ trùng lặp rất nhiều, hai người cũng chưa từng gặp mặt cũng không có bất kỳ liên hệ nào. Tuy lời nói của đứa trẻ có hơi khác nhau, nhưng thông tin chính thì giống nhau, có vẻ như “Người Sắt... có thể là sự thật."

“Ngay từ đầu thì đó là sự thật, một dị năng giả hệ kim.”

Thịnh An khởi động xe, sau đó bình tĩnh nói: “Tiếp tục điều tra Tống Lâm Uy, kiểm tra hoàn cảnh sống, hoàn cảnh gia đình, người nhà, họ hàng của anh ta, vân vân, cũng như những người mà anh ta đã tiếp xúc trong ba ngày qua cũng sắp xếp kỹ cho tôi."

Hách Kính Nghiệp kinh ngạc: “Cô nghi ngờ anh ấy sao?”

Anh ấy lập tức ngồi thẳng dậy, lo lắng nói: "Tống Lâm Uy có vấn đề gì không? Nhưng dù hỏi bao nhiêu lần, anh ta vẫn luôn đưa ra một câu trả lời giống nhau, nghe có vẻ như không phải là nói dối."

Nhóm dịch: Nhà YooAhin