Chương 26: Kiếm tiền thật vất vả

Lần này rời khỏi Thành Cảng vội vàng, Phó Trường Xuyên ban đầu để trống hai ngày, còn tính toán cùng Thành Tố đi dạo nhiều nơi ở Thành Cảng, kết quả nửa đêm ngày hôm qua đến Thành Cảng, nửa đêm hôm nay lại quay về Bắc Thành.

Thậm chí Thành Tố chỉ ở nhà họ Thành ngây người một tiếng, hai người đã đi rồi. Hơn nữa ban ngày cô còn khóc lớn một lúc, lần này đến Thành Cảng thật sự không quá hoàn hảo.

Phó Trường Xuyên có chút áy náy, nhìn Thành Tố ngủ ở trong lòng ngực mình, sắp cuộn tròn thành một quả bóng. Hiện tại đã hơn hai giờ sáng, ô tô đang đi về phía biệt thự Ngô Sơn.

Xe về tới cửa nhà, Thành Tố vẫn còn ngủ. Phó Trường Xuyên sợ cô giống hôm qua, bị đánh thức sẽ không ngủ được nữa, vì thế dứt khoát ôm cô trở về phòng ngủ, cởi bỏ quần áo chỉ để lại qυầи ɭóŧ, sau đó nhét người vào trong ổ chăn.

Phó Trường Xuyên giúp cô đắp chăn, chuẩn bị đứng dậy rời đi, đột nhiên bị người vốn đang ngủ say kéo lại.

Mắt cô vẫn nhắm, còn buồn ngủ, trong miệng thì thầm hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Thành Tố cảm giác được anh không có ý định nằm xuống, vội vàng kéo người đàn ông chuẩn bị rời đi lại.

“Anh đến thư phòng, có một cuộc họp video ở nước M.” Phó Trường Xuyên giải thích nói.

“...Sao lại họp muộn như vậy?” Thành Tố nhíu mày hỏi.

“Chênh lệch múi giờ.” Phó Trường Xuyên sờ hai má cô, dỗ dành nói, “Em ngủ trước đi, họp xong anh sẽ trở lại.”

Thành Tố từ trong lỗ mũi hừ hai tiếng, buông lỏng Phó Trường Xuyên ra, không chậm trễ anh nữa. Lúc này Phó Trường Xuyên mới đứng dậy, vội vàng đi đến thư phòng.

Nói khi nào kết thúc cuộc họp sẽ trở lại, nhưng người đàn ông này suốt một đêm đều không xuất hiện. Khi Thành Tố tỉnh lại, cô lăn đến đến chỗ Phó Trường Xuyên ngủ. Cô mơ hồ ngồi dậy, nhìn thời gian, hơn 6 giờ sáng, cô không nghe thấy âm thanh trong phòng tắm, trên giường cũng không có độ ấm.

Cô loạng choạng xuống giường, tùy tay mặc một bộ quần áo, lê từng bước đi đến thư phòng, gõ cửa, bên trong không có người trả lời. Cô trực tiếp đẩy cửa đi vào, bên trong không có bóng dáng của Phó Trường Xuyên.

Cô hoảng loạn đi xuống phòng tập thể dục dưới lầu, Phó Trường Xuyên cũng không ở đó. Cô lại đến đến nhà ăn, anh cũng không có ở đó.

Cô buồn bực xoa đôi mắt còn ngái ngủ, chậm chạp trở về phòng.

Cô lấy điện thoại ra gửi cho Phó Trường Xuyên một tin nhắn:【 Anh đến công ty sớm như vậy?】

Gửi xong tin nhắn cô lại nằm xuống, thẳng đến khi cô ngủ thϊếp đi, Phó Trường Xuyên vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.

Phó Trường Xuyên trở nên rất bận, hai ngày này đều là sáng sớm người đã không thấy tăm hơi, buổi tối hơn nửa đêm mới về nhà. Thành Tố đem sự bận rộn của anh đặt vào mắt, chuyện công ty cô không thể giúp anh, nhưng cô có thể chăm sóc anh nhiều hơn trong cuộc sống.

Dù sao cô ở nhà cũng rảnh rỗi, hôm nay cố ý vào bếp cùng dì Vương làm vài món ngon cho Phó Trường Xuyên. Hôm nay anh lại phải tăng ca đến khuya mới về, Thành Tố canh chuẩn thời gian, đưa đến công ty cho anh.

Ở dưới đại sảnh của công ty, Thành Tố gọi điện thoại cho Phó Trường Xuyên.

“Tố Tố.” Phó Trường Xuyên ở đầu bên kia có chút ầm ĩ.

Thành Tố vừa định nói bản thân ở dưới lầu của công ty, tới đưa bữa tối cho anh, liền nghe được Phó Trường Xuyên nói: “Tố Tố, hiện tại anh đang ở sân bay, phải bay đến nước M một chuyến, mấy ngày nữa anh sẽ về.”

“A?” Thành Tố sửng sốt, lại “Ồ” một tiếng, không đề cập đến việc cô đang ở công ty, chỉ hỏi anh, “Mấy ngày là nhiều hay ít?”

Phó Trường Xuyên ở đầu bên kia trầm ngâm một lúc, đáp: “Nói không chừng hai hoặc ba ngày đi.”

Thành Tố cầm theo hộp giữ nhiệt, cúi đầu đá mũi chân, nói: “Được rồi, vậy anh chú ý nghỉ ngơi cho tốt.”

“Anh biết rồi.” Phó Trường Xuyên đáp lại.

Hai người im lặng một lúc, nhưng không ai muốn cúp máy.

Thành Tố có chút ủ rũ cầm theo hộp giữ nhiệt đi ra ngoài công ty, khi đi tới cửa, Phó Trường Xuyên đột nhiên nói.

“Tố Tố, anh phải lên máy bay, chờ anh trở về.”

Thành Tố thấp giọng “Ừm” một tiếng: “Lên đường bình an.”

*

Người đàn ông nói hai hoặc ba ngày sẽ về, kết quả sáu bảy ngày rồi vẫn không nhìn thấy bóng dáng đâu.

Nhưng vào buổi tối, trước khi nghỉ ngơi Phó Trường Xuyên sẽ gọi video nói chuyện với Thành Tố một lúc, nhưng Thành Tố nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh cũng không dám nói nhiều, nói vài câu liền bảo anh nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm nay, Thành Tố còn đang ngủ thì cảm nhận được có người đi vào trong phòng.

Cô đột nhiên ngồi dậy, bật đèn ngủ ở đầu giường, liền nhìn thấy Phó Trường Xuyên xách theo va li nhẹ nhàng đi đến phòng để quần áo.

Nghe được tiếng động, Phó Trường Xuyên quay đầu nhìn thấy Thành Tố đang ôm chăn mơ màng nhìn mình.

“Ông xã?” Thành Tố không xác định mà gọi một tiếng, dường như muốn xác nhận xem có phải ảo giác hay không.

“Ừ.” Phó Trường Xuyên thấy cô tỉnh, lúc này mới sải bước về phòng để quần áo, “Anh đi tắm.”

Anh vọt vào phòng tắm, rất nhanh nửa người trần trụi từ trong phòng tắm đi ra. Anh lên giường, tắt đèn ngủ, ôm lấy Thành Tố nửa mơ nửa tỉnh vào trong lòng ngực.

Thành Tố nghe người đàn ông ở cổ cô hít sâu một hơi, sau đó phun ra một tiếng thở dài. Hơi thở nóng bỏng, nặng nề phả lên cổ cô.

Cô xoay người ôm lấy cái đầu đang chôn ở trong cổ, nhỏ giọng hỏi: “Mệt lắm à?”

Thời gian còn sớm, bên ngoài chỉ mới thấy một chút ánh rạng đông, lúc này trong phòng tối đen như mực.

Thành Tố sau nhiều ngày cuối cùng cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Phó Trường Xuyên.

“Không có.” Giọng nói rầu rĩ của Phó Trường Xuyên từ phía dưới truyền lên.

Râu của anh cọ vào chiếc cổ thanh tú của Thành Tố, không quá thoải mái, nhưng Thành Tố không nói với anh, một bàn tay sờ lên tóc anh, rồi nhẹ nhàng mát xa.

Một lúc sau, người đàn ông bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ.

Mà động tác trên tay Thành Tố chậm rãi ngừng lại, cô dựa vào Phó Trường Xuyên rồi ngủ.

Trước khi ngủ cô còn suy nghĩ, kiếm tiền thật vất vả.

*

Thành Tố cho rằng lần này Phó Trường Xuyên trở về sẽ hết bận rộn, ai ngờ anh vừa mới về lại muốn đi ra ngoài.

Cô đứng ở cửa phòng quần áo, nhìn Phó Trường Xuyên đang thay quần áo, anh lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng mặc vào, đang cài nút.

Thành Tố nhìn sườn mặt người đàn ông, cảm thấy hơn một tuần nay anh đã gầy đi. Cô mím môi, đi đến gần Phó Trường Xuyên, giúp anh cài nút áo sơ mi, cơ bắp rắn chắc từng chút một che giấu dưới lớp áo sơ mi.

Phó Trường Xuyên thuận thế buông tay xuống, nhìn ngón tay xinh đẹp của Thành Tố giúp anh cài từng chiếc cúc áo vào.

Thành Tố cúi đầu, bộ dáng lơ đãng, hỏi anh: “Gần đây sao lại bận như vậy? Công ty xảy ra chuyện gì sao?”

Khi Thành Tố cài xong cúc áo cuối cùng, Phó Trường Xuyên nhét áo sơ mi vào quần tây, sửa sang lại quần áo, trả lời: “Không có chuyện gì.”

Nhưng dì Vương nói chuyện ở công ty hình như rất lớn.

Thành Tố ngẩng đầu nhìn anh, mày không tự giác mà nhíu lại, đôi mắt đào hoa chớp chớp nhìn Phó Trường Xuyên, cái miệng nhỏ bĩu lên, bộ dáng rất không vui.

Phó Trường Xuyên không muốn cô lo lắng, dứt khoát bế cô đặt lên một mặt bàn.

“Lần này bận xong thì sẽ ổn thôi.” Phó Trường xuyên cúi đầu hôn Thành Tố, không cho cô cơ hội hỏi tiếp.

Hai người đã lâu không hôn môi, khi chạm vào nhau đều có chút động tình, nhưng hiện tại không phải thời điểm tốt để thân mật.

Phó Trường Xuyên cật lực khắc chế, thối lui khỏi người Thành Tố, buông chiếc lưỡi mềm mại ra, đôi mắt nhìn chằm chằm cô.

“Đêm nay chờ anh.”