Chương 2.1: Không chạm vào nơi này của em

“Ưʍ...” Thành Tố nhịn không được rên khẽ một tiếng, giây tiếp theo liền xấu hổ cắn chặt môi dưới, cố gắng chặn lại âm thanh mắc cỡ kia.

Nhưng Phó Trường Xuyên thích nghe cô kêu, tuy rằng ở trên giường anh rất ít khi nói chuyện, chỉ vùi đầu làm, tuy nhiên Thành Tố có thể từ phản ứng của anh mà nhìn ra anh yêu thích, anh cũng luôn dùng hết thủ đoạn để Thành Tố ở trên giường ngâm nga kêu.

Thành Tố ôm chặt cổ Phó Trường Xuyên, nhưng Phó Trường Xuyên căn bản không làm như cô mong muốn. Anh hôn lên tai Thành Tố lại liếʍ môi cô, ngậm lấy bờ môi bị cô cắn, từng chút từng chút mà liếʍ mυ"ŧ.

Một bàn tay to đang chậm rãi vòng qua eo Thành Tố, khi nó bao phủ lên bụng cô, một luồng nhiệt không ngừng truyền đến. Thành Tố không tự chủ được mà thẳng lưng, áp sát vào lòng bàn tay Phó Trường Xuyên vài phần, hy vọng anh có thể sờ bụng cô nhiều hơn.

Phó Trường Xuyên khẽ nâng mắt nhìn thoáng qua Thành Tố, thấy cô nhắm chặt mắt lộ ra vài phần khẩn trương, nhưng lại chủ động áp sát người anh, chỉ với một động tác nhỏ cũng làm lòng anh tràn đầy sung sướиɠ. Anh ở bụng cô lưu luyến một hồi lâu, nắm lấy eo thon cùng cái bụng phẳng lì của cô.

Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được thăm dò đến sự mềm mại trước ngực cô.

Phó Trường Xuyên dùng một tay nắm lấy vυ" mềm mại, ngón tay hơi cuộn lại là có thể giữ lấy cặρ √υ" của cô.

Ngón tay dọc theo khe hở giữa hai vυ", Thành Tố nhịn không được muốn tránh thoát, nhưng động tác của Phó Trường Xuyên rất nhanh, giây tiếp theo liền nắm lấy toàn bộ bầu ngực mềm mại, vân vê đầṳ ѵú cô.

“Ô...” Thành Tố lập tức mở to mắt, nắm lấy tay Phó Trường xuyên, đẩy ra, “Đau….”

Phó Trường Xuyên thấy hai mắt cô đầy nước thì mềm lòng. Anh buông đầṳ ѵú của cô ra, chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nhưng lông vũ lướt qua đầṳ ѵú cô, đáp lại, “Anh biết rồi, anh sẽ nhẹ hơn.”

Thành Tố căn bản không tin anh, anh nói nhẹ một chút cũng chỉ nhẹ vài lần.

Cô mím chặt đôi môi sưng đỏ, có chút xấu hổ mở miệng, nhỏ giọng nói: “Kỳ sinh lý của em sắp đến…..Có chút trướng…..Sẽ đau.”

Nghe vậy, Phó Trường Xuyên buông lỏng Thành Tố. Thành Tố còn chưa kịp thờ phào nhẹ nhõm một hơi, Phó Trường Xuyên đã trực tiếp duỗi tay cởi cúc áo trên áo ngủ cô, anh đã cởi được ba cúc áo, ngoài miệng anh còn nghiêm túc nói mấy lời lưu manh: “Để anh nhìn xem.”

Thành Tố đỏ mặt, cổ cùng trước ngực phủ lên một mảnh hồng, Phó Trường Xuyên cởϊ áσ ngủ của cô, đập vào mắt là hai luồng trắng nõn, phía trên là hai quả anh đào sợ sệt run rẩy.

Ngực trái cô có một nốt ruồi đỏ, theo hơi thở lên xuống của cô, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Yết hầu Phó Trường Xuyên di chuyển, nhẹ nhàng dùng tay khảy đầṳ ѵú, hỏi cô: “Rất đau?”

Thành Tố vừa xấu hổ vưa túng quẫn, không muốn nhìn anh đang dâʍ ɭσạи hai vυ" của mình, cô quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Anh nhẹ chút là được…”

Phó Trường Xuyên nâng vυ" mềm mại của Thành Tố lên nhẹ nhàng sờ, sau đó tiếc nuối nói: “Không chạm vào nơi này của em.”

Thành Tố không để ý đến anh, cả người cô đều có chút không được tự nhiên. Hôm nay Phó Trường Xuyên không chạm vào người cô là tốt nhất. Nhưng cô không thể từ chối, vì thế cô chỉ thể giở trò này.

Phó Trường Xuyên buông tha bộ ngực của Thành Tố, rồi trực tiếp cởϊ qυầи ngủ của cô, một cái quần đùi mỏng và qυầи ɭóŧ cùng bị cởi xuống.

Cặp mông không có cản trở cứ như vậy tiếp xúc với mặt bàn lạnh lẽo làm Thành Tố có chút khó chịu, cô xê dịch mông, rũ mắt không nhìn Phó Trường Xuyên, không có hứng thú. Cô thậm chí bắt đầu có chút bực bội, trong lòng thầm nghĩ Phó Trường Xuyên không phải muốn làm ở chỗ này chứ, vừa cứng vừa lạnh, nhất định sẽ rất khó chịu.

Phó Trường Xuyên không để ý, một tay anh còn đặt trên mông Thành Tố, không cầm lòng được mà bóp nhẹ hai cái lên mông cô. Cô tuy gầy, nhưng cơ thể vẫn có thịt, rất cân đối, cô không thích vận động, sờ lên nơi nào cũng mềm, trên mông và thậm chí cả trước ngực còn mềm hơn.

Ngay sau đó, Phó Trường Xuyên nâng chân Thành Tố lên, để cô mở rộng chân, tay anh vùi vào âʍ ɦộ của cô, chưa đến vài phút đem cánh hoa lột ra xoa nắn, xoa đến khi cô chảy nước.

Trong phòng vệ sinh yên tĩnh, chỉ có tiếng nước òm ọp phía dưới của Thành Tố cùng tiếng cô hít thở dồn dập, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng vang lơ lửng trong không gian.

Cô ngả người về sau, dùng cánh tay chống đỡ cơ thể, một chân đặt lên mặt bàn cứng và lạnh, một chân khác gác lên cánh tay Phó Trường Xuyên. Ngay khi cúi đầu xuống là hình ảnh Phó Trường Xuyên suồng sã nơi riêng tư của cô. Cô hoảng loạn di chuyển tầm mắt, rồi lại rơi xuống chỗ dưới bụng của Phó Trường Xuyên, nơi đó đã phồng lớn, khi anh vận động khiến quần căng ra, Thành Tố có thể nhìn thấy rõ hình dạng.

Đồ lưu manh!