Chương 28: Không đồng ý gả cho cậu ấy

Buổi tối cùng ngày với buổi tiệc, Thành Tố cố ý hẹn chuyên viên trang điểm , nhà tạo hình đến nhà trang điểm giúp cô. Cô mặc một chiếc váy màu đen đậm chất retro, thiết kế xẻ tà để lộ đôi chân dài miên man ở bên ngoài, cô đi một đôi giày cao gót, vòng eo uyển chuyển theo từng bước đi. Trên chiếc cổ thon dài đeo một vòng cổ ngọc trai, mái tóc dài buông xuống, đôi bông tai ngọc trai đung đưa, như ẩn như hiện dưới mái tóc.

Phó Trường Xuyên nhìn Thành Tố khom lưng ngồi vào xe, chóp mũi ngửi được mùi nước hoa trên người cô.

Cô thật sự thích trang sức ngọc trai.

Phó Trường Xuyên nhìn hạt ngọc trai trắng lung lay dưới tai cô, nhịn không đực duỗi ngón trỏ chọc vào.

“Như thế nào?” Thành Tố sửa sang lại làn váy, cảm nhận được tầm mắt của Phó Trường Xuyên liền ngẩng đầu nhìn anh.

Phó Trường Xuyên lắc đầu, không nói chuyện.

Tài xế nhanh chóng khởi động xe, đi đến địa điểm cuộc hẹn.

Tống Nghi chọn vị trí trên một chiếc du thuyền, khi Thành Tố cùng Phó Trường Xuyên đến bến tàu đã có rất nhiều người. Vừa xuống xe, đi đến bến tàu, đã có người đến chào hỏi Phó Trường Xuyên.

Đêm nay có rất nhiều người tới, trong đó có nhiều người Thành Tố chưa từng nhìn thấy.

Hai người lên thuyền, lập tức có người phục vụ đưa cho bọn họ hai ly rượu. Phó Trường Xuyên xua tay, ý bảo không cần, sau đó tiếp tục nắm lấy tay Thành Tố đi vào bên trong.

Đi rồi dừng, rồi lại đi, luôn có người đi đến nói chuyện. Thành Tố thấy nhiều người xa lạ như vậy, theo bản năng nhích lại gần Phó Trường Xuyên. Loại chuyện xã giao này, vẫn nên giao cho Phó Trường Xuyên tự giải quyết đi.

Còn có người muốn mời rượu, đều bị Tưởng Kính Phong chặn lại. Anh nói thẳng mình đang chuẩn bị cho việc mang thai, không uống rượu.

Phó Trường Xuyên cũng không phải người nói nhiều, anh xụ mặt, người bên cạnh cũng nhanh chóng tản ra.

“Trường Xuyên, đến đây.”

Đột nhiên, từ trên boong tàu truyền đến giọng nói của Bùi Sùng, hắn nghiêng người qua hàng rào vẫy tay với hai người.

Thành Tố đi theo Phó Trường Xuyên cùng nhau lên cầu thang, tay cô nắm chặt tay anh, cẩn thận dẫm giày cao gót bước lên.

“Quá cao.” Phó Trường Xuyên đột nhiên nói.

Thành Tố đang cúi đầu nghiêm túc nhìn đường, vén một bên tóc sang một bên, Phó Trường Xuyên không nói cái gì cao, nhưng cô biết anh đang nói đến giày cao gót của cô. Cô nhỏ giọng phản bác: “Không cao.”

Cô đi giày cao gót cũng chỉ mới cao hơn cằm anh một chút, lúc hôn môi vẫn phải ngửa đầu.

Cuối cùng bọn họ đi đến chỗ Bùi Sùng đang đứng, Thành Tố vừa nhìn về phía Bùi Sùng, liền phát hiện có một cô gái xinh đẹp xa lạ đang đứng giữa, máu tóc ngắn màu xám tím rất dễ gây chú ý.

Phó Trường Xuyên dẫn Thành Tố đi về phía đám đông, Thành Tố quét một vòng, cuối cùng đem tầm mắt dừng trên người cô gái có mái tóc màu xám tím kia.

Cô gái kia nhìn thấy Phó Trường Xuyên thì kích động vẫy tay, “Phó Trường Xuyên, mau đến đây!”

Không có mấy người dám gọi thẳng tên Phó Trường Xuyên, càng đừng nói có người phụ nữ nào có thể nói chuyện thân mật như vậy với anh, có thể thấy được bọn họ rất quen thuộc nhau.

Cô ấy chắc hẳn là Tống Nghi.

Thành Tố bình tĩnh nắm lấy cánh tay Phó Trường Xuyên, cô ưỡn ngực, ngẩng đầu, hóp bụng lại, tư thế đoan trang đi theo Phó Trường Xuyên đến trước mặt Tống Nghi.

Thành Tố còn đang tự hỏi nên mở miệng chào hỏi như thế nào, Tống Nghi đã nhiệt tình đi lên.

“Em là Thành Tố đúng không? Chị có thể gọi em là Tố Tố không? Trăm nghe không bằng mắt thấy, em thật xinh đẹp.” Tống Nghi đột nhiên tiến lại gần, dọa Thành Tố nhảy dựng, phản xạ có điều kiện ngả về phía sau.

Phó Trường Xuyên vội vàng giữ chặt, Thành Tố mới không bị ngã.

“Ôi chị xin lỗi, dọa em sợ rồi.” Tống Nghi ngượng ngùng cười nhìn Thành Tố, lùi lại một bước, chính thức giới thiệu bản thân, “Chị tên Tống Nghi, em có thể gọi chị là Tống Tống.”

“Chị dâu, chị có thể gọi cô ấy là dì.” Bùi Sùng ở một bên cười xấu xa nói bổ sung.

“Đã nói không được gọi tớ như vậy.” Tống Nghi tức giận đến mức dậm chân, kéo Tề Dịch Minh qua một bên, “Cậu nhìn cậu ta đi! Cậu ta lại nói bậy!”

“Làm sao vậy? Gọi dì không thân thiết sao? Dì Tống?” Bùi Sùng đùa với Tống Nghi.

“Được rồi, không cần để ý đến mấy lời ấu trĩ này của cậu ta.” Tề Dịch Minh làm người hòa giải.

Thành Tố ngơ ngẩn nhìn người phụ nữ bắn ra sức sống xung quang trước mặt, hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng. Hơn nữa có thể thấy được, cô ấy cùng bạn thân của Phó Trường Xuyên cũng rất quen thuộc với nhau.

Cô đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống hai người sẽ đối đầu với nhau, nhưng hiện tại xem ra không cần phải dùng đến. Trên mặt Tống Nghi mang theo nụ cười rạng rỡ nói chuyện với mọi người, trên người cô ấy tỏa ra ánh sáng khiến người khác không thể rời mắt, vừa tự tin vừa phóng khoáng.

Thành Tố có chút ngốc.

Là cô lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, đem người ta thành kẻ thù trong tưởng tượng.

Phó Trường Xuyên mặc kệ mấy người ầm ĩ vui đùa, anh nắm tay Thành Tố đi đến cạnh ghế. Chỗ đó không có gió, Thành Tố mặc váy sẽ không bị lạnh.

“Hả? Phó Trường Xuyên, một câu cậu cũng không nói, đây là thái độ hoan nghênh tớ sao?” Tống Nghi nhanh chóng đuổi theo, nhìn thấy Thành Tố bị Phó Trường Xuyên ấn xuống ghế sô pha dài, bản thân cũng đi qua ngồi bên cạnh Thành Tố.

Phó Trường Xuyên nhìn vị trí bên cạnh Thành Tố bị người khác đoạt đi thì nhíu mày nhìn Tống Nghi.

“Làm gì? Ra ngoài chơi còn muốn bám lấy vợ?” Tống Nghi trêu chọc nói.

“Cậu thu liễm chút đi, sẽ dọa Thành Tố.” Phó Trường Xuyên nói.

Tính cách Tống Nghi hấp tấp, Thành Tố ở trước mặt Tống Nghi an tĩnh giống như một con thỏ, Phó Trường Xuyên sợ Thành Tố không chống đỡ được.

Tống Nghi vừa nghe, không vui mà liếc nhìn Phó Trường Xuyên một cái, quay đầu nói với Thành Tố: “Tố Tố, em gả cho cậu ấy có phải không thú vị đúng không? Vừa hung dữ vừa không dễ nói chuyện.”

Thành Tố có chút xấu hổ mỉm cười, còn chưa nói lời nào, liền nghe thấy Tống Nghi nói một câu: “May mắn lúc trước chị không đồng ý gả cho cậu ấy, nếu không chị đã không chịu được rồi.”

Nghe vậy, hơi thở của Thành Tố như ngừng lại, cô chớp mắt một cái, đầu óc trống rỗng, ngay sau đó đột nhiên nhìn về phía Phó Trường Xuyên.

Lời này của Tống Nghi có ý gì?

Tề Dịch Minh ở bên cạnh rất nhanh phản ứng lại, vội vàng kéo Tống Nghi đi.

“Được rồi, nhiều khách như vậy, cậu không định đi chào hỏi sao?”

“Chờ chút nữa chào hỏi cũng không muộn.” Tống Nghi như không nhận ra lời mình nói có gì đó không đúng, không để bụng mà xua tay, ngược lại còn nhìn Phó Trường Xuyên nói, “Công ty của cậu gần đây không phải gặp chuyện sao? Tớ có việc cần thương lượng với cậu, đôi bên cùng có lợi, như thế nào? Tâm sự?”

Nói đến chuyện công ty, Tống Nghi lại giống như thay đổi thành một con người khác, gương mặt mang theo vẻ nghiêm túc, trong mắt có một loại ánh sáng khác.

“A, đúng rồi, tớ cũng có việc nói với cậu, nếu không chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện một lúc?” Bùi Sùng cũng lên tiếng, hắn vỗ vai Phó Trường Xuyên, “Cậu cậu gần đây vội đến sứt đầu mẻ trán đi.”

“Vào phòng riêng thì sao?” Tống Nghi đề nghị nói, sau đó lại quay đầu hỏi Thành Tố, “Tố Tố? Có thể chứ?”

Thành Tố nhẹ nhàng gật đầu.

“Mọi người đi đi, không quấy rầy mọi người nói chuyện chính sự, em ở đây chờ là được rồi.” Thành Tố mỉm cười mở miệng nói, giọng nói nhẹ nhàng không có cảm xúc, giống như không đem lời nói trước đó của Tống Nghi đặt trong lòng.

Phó Trường Xuyên thoáng thả lỏng, anh cũng nghe thấy lời Tống Nghi nói vừa rồi, anh vốn dĩ còn muốn giải thích. Nhưng xung quanh nhiều người như vậy, anh cũng không có không gian nói chuyện riêng với Thành Tố được.

Anh nhìn khuôn mặt tươi cười của Thành Tố, đôi mắt hoa đào của cô cong lên, khóe miệng mỉm cười nhìn không xa cảm xúc không vui. Anh do dự hai giây, vẫn quyết định cùng mấy người bọn họ đi vào phòng riêng nói chuyện.

Một là anh không muốn Thành Tố lo lắng chuyện xảy ra trong công ty, hai là cô không bởi vì lời Tống Nghi nói mà sinh ra cảm xúc, Phó Trường Xuyên cảm thấy đêm nay giải thích với cô cũng không muộn.

Sau đó Phó Trường Xuyên thật sự cứ như vậy cùng vài người rời đi, bọn họ đi không bao xa, có một cái phòng nhỏ phía bên kia, nằm trong tầm mắt của Thành Tố. Nhưng khi cửa đóng lại, Thành Tố lại cảm thấy bản thân bị bọn họ nhốt ở bên ngoài thế giới của bọn họ.

Cô nói không nên lời, cũng không giúp được gì.

Nụ cười trên mặt Thành Tố biến mất, đôi mắt đào hoa nháy mắt ảm đạm. Cô nắm chặt tay ngồi tại chỗ, bên người đã không còn Phó Trường Xuyên, đặt cô trong bữa tiệc náo nhiệt này, lại cảm thấy thế giới thật yên tĩnh.