Chương 32: Em chính là lựa chọn của anh

Phó Trường Xuyên hỏi liên tục, dì Vương nhớ tới hôm nay Thành Tố về nhà, đôi mắt khóc sưng đỏ, to như quả óc chó, tưởng Phó Trường Xuyên lại muốn hung dữ với cô, tức giận nói: “Con bé nói đau đầu, đã sớm đi ngủ rồi, nhưng đêm nay con bé muốn ngủ ở trong phòng khách trên tầng hai.”

Nghe được đáp án, Phó Trường Xuyên liền cất bước đi đến phòng ngủ dành cho khách.

Anh nhìn thấy trên chiếc giường trong phòng ngủ cho khách phồng lên.

Anh nhẹ nhàng bước đến bên giường, trong ánh đèn mờ nhìn thấy rõ Thành Tố, cô cuộn tròn người lại, tóc dài xõa ra, khuôn mặt nhỏ vùi vào trong chăn, hai má đỏ ửng vì nóng.

Trái tim treo trên cao của Phó Trường Xuyên cuối cùng cũng đặt đúng chỗ, anh nhẹ nhàng kéo chăn che mặt cô xuống, không nhịn được dùng ngón trỏ vuốt ve hai má hồng của cô.

Anh ngây ngốc nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Hôm nay Thành Tố quá mệt mỏi, đã ngủ từ rất sớm. Nhưng mẹ Thành bên kia vẫn luôn gọi điện thoại đến, có lẽ muốn hỏi về chuyện hai người ly hôn, Thành Tố không muốn trả lời, vì thế dứt khoát tắt máy.

Cô đang ngủ ngon thì đột nhiên cảm thấy mặt ngứa ngáy. Cô cau mày, đưa tay phẩy lung tung trên mặt..

Cuối cùng mấy con muỗi đáng ghét cũng biến mất.

Nhưng khi ngủ, Thành Tố lại cảm thấy nóng đến mức như bị đưa vào lò nướng. Cô bực bội đá chăn.

Gió lạnh ngay lập tức tràn vào trong chăn, cô thoải mái cọ chiếc gối mềm mại, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Không bao lâu, Thành Tố lại cảm thấy chăn trở nên nặng trĩu đè lên người mình, nóng quá, còn không thể xoay người. Trong lúc ngủ mơ Thành Tố còn thấy mình bị núi đè lên, cô liều mạng giãy giụa, ngọn núi càng trở nên nặng hơn.

“Ư...” Khuôn mặt nhỏ của Thành Tố nhăn lại, bực bội mở mắt ra, kết quả trong bóng tối nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời.

Thành Tố sững sờ nhìn anh, qua một phút, cô đột nhiên giật mình ngồi dậy, trừng mắt nhìn Phó Trường Xuyên.

“Anh đang làm gì vậy?”

Phó Trường Xuyên chột dạ bật đèn ngủ, anh dường như vô tình đã đánh thức cô. Anh nhìn Thành Tố vẫn còn buồn ngủ, nhưng đáy mắt lại mang theo tia phòng bị, trái tim anh như bị bóp chặt, rất không thoải mái.

“Ngủ.”

“Anh trở về phòng ngủ chính ngủ đi!”

“Vậy em cũng trở về.”

“Không cần! Chúng ta sẽ ly hôn! Chia phòng ngủ!”

Phó Trường Xuyên nghe được hai chữ kia liền nheo mắt lại, anh kéo Thành Tố ôm vào trong lòng ngực, giống như trừng phạt mà đánh vào mông cô một cái, cắn răng nói: “Không được lặp lại hai chữ kia!”

Thành Tố giãy giụa khỏi lòng ngực anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Phó Trường Xuyên, những gì em nói đều là thật, chúng ta ly hôn đi.”

Hiện tại cô còn thậm chí không gọi anh là ông xã!

Phó Trường Xuyên cũng nghiêm mặt, so với Thành Tố càng hung dữ hơn: “Không.”

Hai người ở trên giường trừng mắt nhìn nhau, giống như đang phân cao thấp, không muốn chịu thua.

“Vì sao?” Hiện tại đổi thành Thành Tố đối chất hỏi anh, cái miệng nhỏ của cô đóng mở, nói những điều mà Trường Kính Phong không muốn nghe, “Anh kết hôn với em cũng bởi vì tâm nguyện của bà nội, hiện tại bà nội đã không còn nữa, anh có thể tự lựa chọn…”

“Em chính là lựa chọn của anh.”

...

Thành Tố sững sờ.

Phó Trường Xuyên vừa mới... Nói gì?

Tim cô bỗng nhiên đập nhanh, gần như lạc nhịp.

Căn phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức bên tai cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Ngay khi cô còn đang ngây người, Phó Trường Xuyên đã cúi người ôm lấy cô, gói cả người cô lại vào trong lòng. Anh trần trụi, làn da lõα ɭồ áp sát vào người Thành Tố, cách một lớp vải mỏng trên người cô, ôm lấy cô.

Phó Trường Xuyên cúi đầu, hôn lên cái miệng nhỏ nói mấy chuyện không xuôi tai kia, muốn trừng phạt cô, hung hăng cắn một cái, nhưng lại không dám, nên anh chỉ có thể không ngừng liếʍ mυ"ŧ.

Anh duỗi đầu lưỡi muốn đi vào bên trong, nhưng Thành Tố lại cắn chặt răng.

“Shhh——”

Đầu lưỡi Phó Trường Xuyên đau xót, anh không muốn cắn cô, vậy mà cô lại dám cắn anh, một chút cũng không khách khí. Phó Trường Xuyên vẫn chưa muốn buông ra, nhưng tay Thành Tố đặt lên ngực anh, mạnh mẽ đẩy anh ra.

“Phó Trường Xuyên!”

Phó Trường Xuyên bất mãn về việc cô gọi anh, nếu đổi thành ngày thường anh đã sớm giáo huấn cô một trận. Nhưng hôm nay anh bị cô trừng mắt, không dám động đậy, sợ làm cô giận hơn.

Nhưng anh cũng không lùi bước, ngồi im lặng nhìn Thành Tố.

“Anh không cần có con.” Phó Trường Xuyên đột nhiên nói.

Thành Tố kinh ngạc nhìn Phó Trường Xuyên.

“Em không muốn, vậy chúng ta không cần nữa.” Phó Trường Xuyên đè thấp giọng, mang theo chút dỗ dành, “Được không?”

“Không chỉ là việc có con...” Thành Tố đột nhiên rũ vai, yếu ớt nói: Phó Trường Xuyên, em không nên là sự lựa chọn của anh...”

“Vì sao lại không nên?” Phó Trường Xuyên hỏi ngược lại.

“... Em rất kém cỏi, không đảm đương nổi chức vụ làm vợ của anh.”

“Em đã làm vợ anh hơn một năm rồi!” Phó Trường Xuyên vội la lên, “Anh cảm thấy rất tốt.”

“Vừa lúc có thể đổi người, em phát hiện, người khác so với em phù hợp hơn…”

“Không có người khác!” Phó Trường Xuyên giống như đã bắt được lý do Thành Tố đột nhiên cảm thấy anh cùng cô không phù hợp, tất cả đều thay đổi kể từ khi Tống Nghi trở về, lòng anh nóng như lửa đốt, “Là vì Tống Nghi sao? Anh đã nói anh cùng cô ấy không có khả năng!”

Thành Tố lắc đầu: “Không phải vì Tống Nghi, em chỉ đột nhiên cảm thấy chúng ta không phù hợp. Phó Trường Xuyên, anh rất tốt, anh thích hợp với người tốt hơn…”

Phó Trường Xuyên không nghe nổi nữa, anh nắm chặt tay cô để ở trong lòng bàn tay.

“Em rất tốt.” Giọng Phó Trường Xuyên phát ra truyền khắp không gian, “Tố Tố, em rất tốt.”

Giọng nói của anh dịu dàng giống như ánh trăng tối nay, tỏa ra một tia sáng yếu ớt, không lóa mắt nhưng đủ để chiếu sáng trái tim nhỏ bé, yếu ớt, nhạy cảm của Thành Tố, một tia sáng dịu dàng từ đáy lòng truyền lên, dần dần ăn mòn bóng tối. Trái tim Thành Tố chua xót, cô nhìn Phó Trường Xuyên, mâu thuẫn lại rối rắm.

Anh chỉ là chưa từng có người khác, không có so sánh, chờ đến khi so sánh, anh sẽ biết cô có bao nhiêu kém cỏi. Đến lúc đó, anh còn có thể nói rằng cô là sự lựa chọn của anh sao?

Hiện tại anh chỉ chưa cảm thấy chán ghét cô mà thôi.

Cô không muốn chờ tời một ngày nào đó, khi cô đã trao trọn trái tim cho anh, cuối cùng không lấy lại được nữa lại bị anh từ chối.

Cô rất sợ.

Không riêng gì chuyện con cái, cô sợ cô giống mẹ, ngây ngốc cho rằng có một người đàn ông sẽ yêu mình, nhưng tình yêu căn bản không tồn tại mãi mãi, đến lúc đó bản thân chìm vào sự dịu dàng của anh, không rời được khỏi người anh nữa, thì anh lại dứt khoát xoay người rời đi.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Thành Tố khẽ thay đổi, thoát khỏi tay Phó Trường Xuyên.

Từ lúc bắt đầu không phải nghĩ kỳ rồi sao? Chỉ cần tìm phiếu cơm, không cần hy vọng tình yêu xa xôi.

Hơn nữa anh tốt như vậy, lại có nhà họ Thành mυ"ŧ máu anh không dứt, tiền tài và sự nghiệp của anh không phải bị gió thổi bay sao? Nuôi cô rồi còn phải nuôi nhà họ Thành?

Áy náy đột nhiên ập vào trong lòng, trong khoảng một năm nay, anh khả năng đã nỗ lực hết mình vào cuộc hôn nhân này, ý đồ muốn bồi dưỡng tình cảm với cô, mà cô chỉ coi anh là phiếu cơm.

Cô lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Em không tốt…Em không tốt…Phó Trường Xuyên, anh chỉ là đang cảm thấy chuyện này quá bất ngờ, em cho anh thời gian tiêu hóa.”

“Tố Tố...”

Phó Trường Xuyên nhìn Thành Tố mặt mày ủ rũ, anh không biết từ khi nào trong lòng cô có nhiều chuyện như vậy. Anh không hiểu suy nghĩ đó của cô từ đâu mà đến, lần đầu tiên anh cảm thấy mình cách xa cô như vậy.

“Được rồi, cũng đã muộn, anh trở về ngủ đi.” Nói xong Thành Tố từ trên giường đứng dậy đi đến cửa phòng, cô mở cửa, ý bảo Phó Trường Xuyên trở về phòng ngủ chính, “Ngày mai chúng ta lại nói tiếp.”

Phó Trường Xuyên ngồi ở trên giường, bất động, môi mỏng mím chặt, ý tứ rất rõ ràng, anh không đi.

Vợ không có ở bên cạnh, nơi nào ngủ được.

“Vậy thì em đi!” Thành Tố thấy bộ dáng không biết xấu hổ của anh, tức giận đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đổi một phòng ngủ cho khách khác.

Chỉ là cô vừa bước được vài bước, liền nghe thấy tiếng chân khác ở sau đuổi theo cô.

Trên hành lang hai thân ảnh một trước một sau, đằng trước là Thành Tố mặc váy ngủ với mái tóc buông xõa, đằng sau là Phó Trường Xuyên để ngực trần đi theo Thành Tố.

Cô đi đâu, anh đi theo đó.

Dạo qua một vòng, Thành Tố cuối cùng không nhịn được, dừng lại bước chân, xoay người nhìn Phó Trường Xuyên.

Người đàn ông cao to sao lại trẻ con như vậy!

“Anh còn tiếp tục đi theo em, em sẽ ra ngoài thuê khách sạn!”