Chương 93. Mở lớp dạy đàn

Đến gần giữa trưa Thành Tố mới mỹ mãn tỉnh giấc, cô thấy Phó Trường Xuyên không ở trong phòng ngủ, theo bản năng đi phòng làm việc tìm anh, kết quả phát hiện phòng làm việc cũng trống không, lúc này mới nhớ ra hôm nay anh đi công tác.

Buổi sáng hình như anh có cùng bản thân tạm biệt, nhưng cô quá mệt nhọc, dường như mình còn tát anh một cái... Thành Tố chột dạ lấy ra di động, bên trong có một tin nhắn của Phó Trường Xuyên, nói cho cô anh đã lên máy bay.

Thành Tố vội vàng gửi lại cho Trường Xuyên một tin nhắn thoại: 【 ông xã xuống máy bay nhớ phải gửi tin nhắn cho em nha, đi công tác vất vả ~ cho anh một cái moah moah tình yêu ~】

Gần đây Thành Tố nói lời ngon tiếng ngọt nhiều lắm, bây giờ đã rất nhanh liền có thể buông lời nói nũng nịu.

Phó Trường Xuyên không có ở nhà, Thành Tố lại bắt đầu sống cuộc sống dưỡng thai chán ngắt, nhưng gần đây tinh thần cô khá hơn nhiều, cô không muốn giống như trước đây chỉ biết ở trong nhà chờ Phó Trường Xuyên trở về, cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lấy ra di động gọi điện thoại cho Hà Hiểu Vận.

“Chị Hiểu Vận, làm phiền chị... Em muốn hỏi một chút, Tiểu Hào còn cần người dạy đàn không?” Thành Tố moi sô pha, có chút ngượng ngùng mở miệng.

“Ngại quá Tiểu Thành Tố, à không, Bà Phó, bây giờ Tiểu Hào đã có cô giáo mới rồi...”

“Chị Hiểu Vận, chị gọi em Tiểu Thành Tố là được.” Thành Tố không muốn Hà Hiểu Vận bởi vì biết cô là vợ Phó Trường Xuyên liền cùng cô khách khí xa cách, “Không sao, gần đây tình trạng nôn nghén của em đã tốt hơn nhiều, muốn tiếp tục làm việc cho nên mới gọi điện hỏi chị một chút.”

Thành Tố có thể hiểu được, từ lúc cô mang thai xin nghỉ đến bây giờ đều hai ba tháng, nhà nào lại chịu chờ cô chứ.

“Tiểu Thành Tố a, em mang thai cũng không nên chạy tới chạy lui, Phó tổng yên tâm cho em đi ra ngoài làm việc?” Hà Hiểu Vận không có mặt khác ý tứ, chỉ là cô từng thấy thái độ khẩn trương của Phó Trường Xuyên đối Thành Tố, hơn nữa nhà bọn họ cũng không cần thiết vì chưa tới một trăm đồng tiền lương mà như vậy bôn ba, cho nên Hà Hiểu Vận mới hỏi một câu.

“Bản thân em sẽ chú ý thân thể, anh... Anh ấy khẳng định không ý kiến.” Kỳ thật Thành Tố còn chưa cùng Phó Trường Xuyên thương lượng việc này, cô cũng có chút sợ Phó Trường Xuyên không đồng ý.

“Theo chị thấy nha, tốt nhất em tự mở một trung tâm dạy đàn hoặc mở lớp học nha, tuyển học sinh đến chỗ em học, chắc chắn so với một mình em chạy khắp nơi để dạy thuận tiện hơn nhiều.” Hà Hiểu Vận vui đùa nói, “Dù sao Phó tổng có tiền, em biết đánh đàn, để anh ấy đầu tư khẳng định không thành vấn đề.”

“... Tự mở lớp học sao?”

Thành Tố linh quang chợt lóe, đúng vậy, cô có thể tự mở một trung tâm dạy đàn hoặc mở lớp huấn luyện nha, tự tìm học sinh, tự mình làm sếp của mình, còn có thể làm cô giáo! Bây giờ không còn giống lúc trước, cô đang còn khoản tiền hơn một ngàn vạn, chắc chắn đủ để cô thử sức!

“Chị Hiểu Vận! Cảm ơn chị! Ý kiến này thật hợp lý!” Thành Tố nhếch miệng cười, mắt đào hoa đều cười cong.

“Này có cái gì cần cảm ơn, nếu em mở lớp học, chị sẽ đưa Tiểu Hào qua chỗ em, thằng bé này vẫn luôn nghe lời em nhất.”

“Được! Nhưng có lẽ không nhanh như vậy, hiện tại em bắt đầu từ con số 0 đây...” Thành Tố đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ có chút gian khổ, bắt đầu từ con số 0 để mở lớp học đàn, cô cũng không biết chính mình có thể thành công hay không.

“Từ từ tới, nếu có cái gì không biết, không phải em có thể hỏi Phó tổng sao.” Hà Hiểu Vận cười ha hả nói.

“Uhm, anh ấy chắc chắn có thể giúp em.” Thành Tố nghĩ đến Phó Trường Xuyên, tức khắc cô lại có tin tưởng, cô am hiểu đánh đàn, nếu gặp được một ít vấn đề về kinh doanh, cô có thể hỏi ý kiến Phó Trường Xuyên nha.

Bọn họ cũng có thể vừa làm vợ chồng vừa cùng nhau gây dựng sự nghiệp!

Thành Tố tiếp tục cùng Hà Hiểu Vận nói chuyện trong chốc lát, tìm hiểu một chút học phí hiện nay trên thị trường của các lớp học, sau đó mới cúp điện thoại. Trong lòng có chủ ý, tinh thần cô nâng lên gấp trăm lần, tràn đầy nhiệt tình, chạy đến phòng làm việc của Phó Trường Xuyên mượn máy tính của anh bắt đầu tìm hiểu thông tin.

Vừa tìm hiểu một cái liền hết cả buổi chiều, Dì Vương đã tới hai lần để đưa đồ ăn, nghe Thành Tố nói muốn mở phòng dạy đàn, Dì Vương không chút nào bủn xỉn đưa cho cô lời cổ vũ, bảo Thành Tố tiến lên làm thử, nhưng phải chú ý đến thân thể của cô.

Thành Tố chuyên tâm nghiên cứu, không ngờ đã ngồi trước máy tính cả buổi chiều, chờ cô hoàn hồn, bầu trời bên ngoài đều một màu đen. Cô chớp chớp đôi mắt khô khốc, vội vàng lưu lại tài liệu, đóng máy tính.

Trong đầu cô hiện có đại khái thông tin, ngày mai lại lên một cái danh sách, sau đó từng bước từng bước chuẩn bị.

Không biết có phải bởi vì có việc muốn làm hay không, toàn bộ đầu óc đều là chuyện mở phòng dạy đàn, khi ăn cơm chiều một chút cảm giác buồn nôn Thành Tố cũng không cảm nhận được, ngược lại ăn uống tốt hơn nhiều, cô ăn thêm một bát cơm nhỏ, khiến Dì Vương mừng rỡ mặt mày hớn hở.

Cơm nước xong, thiếu Phó Trường Xuyên đốc thúc, liền đến phiên Dì Vương thúc giục cô đi dạo. Trước khi đi Phó Trường Xuyên cố ý dặn dò, mỗi ngày đều phải nhắc Thành Tố thực hiện vừa đủ vận động, không thể để cô vẫn ngồi rồi lại nằm.

Liên quan đến sức khỏe của Thành Tố, Dì Vương một chút cũng không lơ là.

Trước đây khi đi dạo luôn có Phó Trường Xuyên bên cạnh, nhưng hôm nay không có anh. Thành Tố đi đến khu vườn phía sau nhà, nhìn đến bể bơi sóng nước lóng lánh, nhớ tới chuyện hai người từng làm ở đây lúc trước, mặt một chút liền nóng lên, vội vàng xoay người tránh đi.

Vì cảm thấy quá mất mặt nên vài ngày sau hôm ấy cô còn không dám tới bể bơi bơi lội.

Chờ đến buổi tối khi Thành Tố sắp nghỉ ngơi, Phó Trường Xuyên mới có thời gian gọi video call cho cô.

Thành Tố vừa chuyển được video, trên màn hình liền xuất hiện khuôn mặt tuấn tú của Phó Trường Xuyên, hình như anh vừa trở về khách sạn, liền tắm đều còn chưa tắm đã gọi video cho cô.

“Hôm nay thế nào? Khó chịu sao?” Phó Trường Xuyên vừa mở miệng chính là những lời nói quan tâm Thành Tố, khiến trái tim Thành Tố như rơi vào hũ mật.

Cô đắc ý giơ giơ lên cằm, giơ lên hai ngón tay ở trước màn hình quơ quơ: “Đêm nay em ăn hai bát cơm nhỏ, sau đó không nôn một chút nào.”

“Vậy là tốt rồi.” Phó Trường Xuyên nghe cô nói như vậy, yên tâm, nhìn lúm đồng tiền của cô, một ngày làm việc mệt nhọc nháy mắt liền biến mất, “Hôm nay làm gì? Có vận động không?”

“Không làm gì, chỉ ngồi ngây ngốc ở nhà, sau khi ăn xong cơm chiều một lát thì đi dạo.” Thành Tố một nửa thật một nửa giả mà nói cho Phó Trường Xuyên, hiện tại cô chưa định nói chuyện cô muốn mở lớp dạy đàn cho Phó Trường Xuyên, bây giờ cô còn chưa có bất kỳ kế hoạch hay chương trình gì vẫn nên từ từ rồi hẵng nói cho anh, “Anh thì sao, hôm nay bận không?”

“Cũng vừa phải.” Phó Trường Xuyên mở hai cúc áo trên cùng, tựa vào lưng sô pha, màn hình hiện lên cằm cùng yết hầu của anh, trải qua một ngày trên cằm đã có một vài sợi râu mọc lên mơ hồ.

Chắc chắn anh mệt.

Thành Tố có chút đau lòng anh, thúc giục anh đi tắm rửa nghỉ ngơi: “Anh đi tắm rửa nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta lại nói chuyện tiếp.”

“Nói tiếp một lát nữa đi.” Phó Trường Xuyên không cúp điện thoại, trước kia hai người luôn cùng nhau nằm trên giường nói chuyện một chút trước khi đi ngủ, nếu đêm nay không cùng Thành Tố nói chút chuyện, cứ có cảm giác một ngày không hoàn chỉnh.

“Vậy anh đi tắm rửa trước đã, tắm xong chúng ta nằm trên giường nói chuyện.” Thành Tố nằm xuống trên giường, sườn cầm điện thoại di động, khuôn mặt nhỏ bị gối đầu áp ra một đống thịt mềm.

Phó Trường Xuyên nắn vuốt ngón tay, thật muốn véo một cái khuôn mặt nộn đến mức có thể ninh ra nước này của cô.

“Vậy anh đi tắm, em đừng cúp.”

“Làm gì? Không tắt video đi, anh còn muốn em xem anh tắm rửa à?” Thành Tố đối với màn hình liếc mắt một cái.

Phó Trường Xuyên nhướng mày: “Anh không ngại.”

Vừa nói anh vừa cầm di động đứng dậy đi hướng phòng tắm, đem điện thoại đặt tại bàn trang trí trong nhà tắm, vừa vặn đối diện với hướng của bồn rửa tay cùng phòng tắm đứng.

Vì thế, Thành Tố thật sự cứ như vậy nhìn anh rửa mặt, từ đánh răng rửa mặt đến cuối cùng cởi sạch tiến vào phòng tắm đứng, Thành Tố xem bộ dáng không chút nào xấu hổ của anh, bản thân cô đỏ mặt trước, vội vàng che lại màn hình di động, nhưng tiếng nước truyền đến, ở trong đầu Thành Tố cũng có thể phác họa ra thân thể anh.

Chờ tiếng nước dừng lại, Phó Trường Xuyên ra phòng tắm, mặt Thành Tố đỏ như tôm luộc.

Cả thể xác và tinh thần cô đều khô nóng, ôm chặt gối ôm bên cạnh.

“Tố Tố?” Nhìn đến màn hình đen, Phó Trường Xuyên gọi một tiếng, chờ khi cô lộ ra khuôn mặt đỏ rực, anh đoán được vừa xảy ra chuyện gì. Rõ ràng đã cùng nhau làm nhiều chuyện thân mật hơn, nhưng cô như cũ đối với anh đỏ mặt.

Tâm tình Phó Trường Xuyên sung sướиɠ, xoa tóc đi hướng mép giường, sau đó xoay người nửa ngồi ở trên giường, giơ lên di động nhìn chằm chằm Thành Tố ở trong màn hình di động.

Lúc này, anh mắt sắc phát hiện bên cạnh cô xuất hiện một cái áo sơmi của nam nhân.

Cô lại lấy quần áo anh đặt ở bên người.

Ý thức được điểm này, Phó Trường Xuyên tâm tình càng sung sướиɠ.

“Tố Tố, bên cạnh là cái gì?” Phó Trường Xuyên biết rõ cố hỏi.