Chương 12

20.

Từ sau khi tôi biết Viên Niệm bị mất cắp, tôi chỉ lo cậu ta ch.ết đói ở nhà.

Thế là ngày tôi nhận được tiền lương parttime, tôi không chút do dự chia ra một khoản tiền, sau đó mua một ít hoa quả và đi xem Viên Niệm còn sống không.

Căn phòng nơi Viên Niệm ở tạm khiến tôi nhớ đến mấy chữ “phòng ốc sơ sài”.

Viên Niệm nhìn thấy tôi thì cười rạng rỡ.

"Lương thí chủ!"

May mà còn sống, nhưng cũng gầy hơn trước rồi.

Viên Niệm đặt bánh ngọt và trà nước lên bàn.

Tôi lẳng lặng gọt vỏ trái cây rồi đưa qua cho cậu ta.

"Cám ơn Lương thí chủ."

“Viên Niệm.” Tôi ngập ngừng mở miệng.

Đôi mắt Viên Niệm trong veo như mắt nai, cậu ta nhìn tôi dò hỏi, tôi không nhịn được mà nói ra suy nghĩ trong lòng.

"Cậu có nhớ tôi đã kể về bạn trai cũ của tôi không?

"Tôi hình như... thích một người."

Ngón tay Viên Niệm đang chạm vào trái cây đột nhiên dừng lại, thân thể run lên một chút.

Một người vốn dĩ vân đạm phong khinh như Viên Niệm lại ngơ ngác nhìn tôi.

Cậu ta dường như có chút ngây người, khi định thần lại thì mới cười cười. "Ừm, tôi đang nghe đây."

Tôi nói: "Tôi sợ giẫm lên vết xe đổ. Bởi vì người kia cũng rất có lực hấp dẫn, tôi sợ có một ngày anh ấy... anh ấy cũng sẽ thay đổi."

Viên Niệm cúi đầu, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Anh ta là người rất ưu tú sao?"

Tôi nghĩ đến Cố Trầm Chi.

"Ừ, rất ưu tú."

Viên Niệm cười "Vậy thì tốt."

"Lương thí chủ, đừng sợ."

"Cứ làm theo tâm mình, tâm của cậu sẽ không để cậu phạm sai lầm lần thứ hai."

Hình như tôi đã nói rất nhiều với Viên Niệm.

Căn phòng của cậu ta khá nhỏ, thoang thoảng mùi trà và mực, mang theo dáng vẻ yên bình.

Trời lại về chiều, tôi mệt quá nên ngồi ngủ gật.

Trong giấc mơ, dường như tôi đã trở lại ngôi chùa vắng người ẩn mình trong núi.

Khi đó, tôi luôn nói rất nhiều với Viên Niệm, đến mức tôi phải tự hỏi liệu cậu ta có thấy phiền không.

Nhưng Viên Niệm sẽ không như vậy. Cậu ta luôn đứng ở ngoài hiên, luôn mỉm cười và chăm chú lắng nghe tôi.

Đầu óc tôi mơ hồ, tôi cảm giác như có ai đó dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào trán mình. Nhưng chỉ chạm nhẹ thôi rồi buông ra ngay lập tức.

Tôi mơ mơ màng màng đứng dậy.

Viên Niệm khoanh chân ngồi ở bên cửa sổ, môi mấp máy, yên lặng tụng kinh.

[Vì hơi dài nên có thể bị cắt 1 đoạn. Nếu không đọc được thì bấm vào l.ink Wordpress ở comment nha.]

21.

Sau khi trò chuyện với Viên Niệm, tâm tư hỗn loạn của tôi cũng dần dần lắng xuống.

Khi tôi nhìn thấy Cố Trầm Chi trong tiệm nhuộm da, tôi mím môi và đưa anh ấy vào căn phòng nhỏ.

Lúc đầu Cố Trầm Chi cũng không phát hiện ra có gì lạ, nhưng sau đó, anh nhịn không được mà thấp giọng hỏi tôi:

"Du Du, tay của em rất nóng, có phải mệt mỏi rồi không?"

Lòng bàn tay của tôi không chỉ nóng mà còn đang run rẩy. Bởi vì tôi ý thức được là tôi đã tính toán sai.

Mặc dù tôi đã quyết định rằng khi gặp Cố Trầm Chi, tôi sẽ bày tỏ tâm ý của mình với anh ấy.

Nhưng tôi chợt nhận ra, tôi không thể vừa xoa nắn sờ soạng người ta, vừa nói là thích người ta được.

Tôi có chút xấu hổ. Kế hoạch đã bị bóp nát ngay từ trong trứng nước.

Cố Trầm Chi không hiểu sao lại thở dài "Anh dọa em à?"

Anh cầm một điếu thuốc, chân thành nói: "Anh không phải cố ý dọa em, anh chỉ là... không muốn giấu diếm."

Tôi ngơ ngác nhìn anh.

Cố Trầm Chi khoác thêm áo choàng tắm.

"Thực xin lỗi, lần trước giả làm bạn trai của em, anh cũng có tâm tư khác."

Anh nghiêm túc ngồi xuống và nhìn tôi.

"Anh thích em, Du Du ạ."

"Nếu thấy phiền thì em cứ nói, không sao cả, về sau anh sẽ không để cho em phải gặp lại anh."

"Hả?" Tôi vô thức che miệng lại.

Nhưng tôi quên mất trên tay mình vẫn còn bôi kem.

Sau khi nếm phải vị đắng, tôi hốt hoảng thè cái lưỡi mình ra.

"Ọeeee."

Cố Trầm Chi lập tức ch.ết lặng.

"Ối ối từ từ, không phải như anh nghĩ đâu." Tôi luống cuống tay chân "Em, em, em… cũng thích anh, anh Cố."

Cố Trầm Chi thở phào nhẹ nhõm. "A Di Đà Phật."

Ủa anh ơi?

Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng Cố Trầm Chi niệm Phật.