Chương 8

14.

Khi biết tin Sở Vưu Lãng hẹn hò với người khác, tôi đang ngồi cùng Viên Niệm.

Viên Niệm bị người ta ăn c.ắp hành lý, đến cái bát để ăn cơm cũng không còn.

Cậu ta tính tình tốt, gặp phải chuyện không may nhưng cũng chỉ nghiêng đầu cười bất lực.

"Lương thí chủ." Cậu ta vui vẻ chắp tai chào tôi.

Tôi cúi đầu đáp lễ, lại nhìn thấy đôi giày rách như tổ đỉa.

Cậu ta đứng thẳng dậy, hơi quay đầu và tò mò nhìn mọi thứ. Nhưng ánh mắt nhìn người qua đường không khác gì nhìn mấy que kem.

Tôi nhìn sang và nhẹ nhàng đưa kem cho cậu ta.

Viên Niệm hơi sửng sốt, sau đó cẩn thận nhận lấy niềm vui bất ngờ này.

Đôi mắt của Viên Niệm căn bản không che giấu được gì, khi gặp phải thứ mình muốn thì hai mắt sẽ mở to, đôi môi cũng sẽ nhếch lên một chút.

Tôi cũng mua cho Viên Niệm một đôi giày mới.

Cậu ta vội vàng xua tay, xấu hổ đến mức đôi tai cũng đỏ bừng.

Tôi ngồi xuống ước lượng kích thước bàn chân của Viên Niệm, sau đó đưa giày cho cậu ta.

Tôi ngẩng đầu cười nói: "Tiểu sư phụ, cậu còn phải đi ngàn dặm đường."

Viên Niệm đột nhiên dừng động tác, đôi mắt trong veo ấy khẽ nhìn tôi.

Cậu ta vốn dĩ cũng không tránh tay tôi, nhưng đột nhiên lại đẩy tay lại phía sau.

Ánh mắt cậu ta rất kỳ lạ, giống như vừa cảm nhận được thứ gì rất mới.

Khi chúng tôi đang ngồi ở bàn ăn, tôi nhận được tin nhắn từ một người bạn.

"Dư Du, Sở Vưu Lãng hình như có bạn gái mới."

Dưới tin nhắn là một bức ảnh được đính kèm.

Trong ảnh, Sở Vưu Lãng đang ngồi bên cửa sổ quán cà phê, đối diện là một cô gái nhỏ nhắn, trang điểm xinh đẹp.

Lần này không phải bị thương, hỏi đường hay làm bài nữa.

Anh ta chống cánh tay nhìn cô gái, trên mặt mang theo ý cười.

Bạn bè tôi lại bắt đầu nháo loạn.

"Tiểu ca ca, có muốn thêm Wechat không." Bên cạnh vang lên giọng nữ say bét nhè.

Cô gái hoạt bát mỉm cười, muốn sờ cái đầu của Viên Niệm.

Viên Niệm bối rối, đột nhiên nhảy dựng lên rồi trốn xa 3m.

Tôi vội đứng dậy: “Xin lỗi, cậu ấy không thêm được”.

Ánh mắt cô gái nhìn tôi, cô ấy say quá nên không nhìn ra thân phận của Viên Niệm.

Khi tôi là bạn gái của Sở Vưu Lãng đã sớm quen thuộc với ánh mắt phán xét này.

Nhưng Viên Niệm lại chạy ra ngăn cản, giọng nói còn có chút khô khốc, nhưng cậu ta không chút do dự chặn lại ánh mắt dò xét của cô gái kia, chắp tay nói.

"A Di Đà Phật, thí chủ, mời trở về thôi."

Cô gái nghe được A Di Đà Phật thì tỉnh rượu ngay lập tức, cô ấy xấu hổ xin lỗi Viên Niệm rồi vội vàng chạy đi.

15.

Khi Viên Niệm ngồi xuống thì khuôn mặt vẫn còn hơi ửng đỏ.

Cậu ta nghiêm túc nói: “Xin lỗi, Lương thí chủ, tôi khiến cậu gặp rắc rối rồi.”

Tôi lắc đầu "Không sao."

Tôi sợ Viên Niệm sẽ ám ảnh chuyện này, nên đành đem chuyện trước đó ra an ủi.

"Lúc tôi còn yêu bạn trai cũ thì chuyện thế này xảy ra rất nhiều lần, tôi cũng quen rồi. Chẳng hạn như thêm WeChat của anh ta ngay trước mặt tôi. Hoặc là có người lén bàn luận nói tôi không xứng với anh ta. Hoặc là tiếp cận tôi để hỏi thăm về anh ta." Tôi gập từng ngón tay, kể lại từng chuyện một.

Nói cả một hồi lâu nhưng không thấy Viên Niệm cười. Khi tôi nhìn lên, cậu ta hơi nhíu mày.

"Sao vậy, Viên Niệm?"

Cậu ta chưa bao giờ bàn luận sau lưng người khác nên chỉ lắc đầu. Đôi mắt trong veo nhìn tôi, có chút đau lòng.

Thà là cậu ta cứ cười vào mặt tôi còn hơn, ít ra tôi còn xem như đề tài nói chuyện.

Nhưng Viên Niệm cứ như thần tiên mà từ bi thương hại nhìn tôi. Nỗi chua xót sâu thẳm trong lòng lại dâng lên không kiểm soát.

"Lương thí chủ, mong cậu sau này, ước nguyện gì cũng thành công." Cậu ta nhẹ nhàng nói.

Tôi ngẩng đầu lên "Cám ơn Viên Niệm."

Chờ chúng tôi ăn xong bữa tối thì cuộc sống về đêm của thành phố mới bắt đầu.

m nhạc trên quảng trường ồn ào sôi động, mỹ nữ nóng bỏng nhảy múa lắc mông trên sân khấu.

Viên Niệm không chú ý, suýt nữa thì lao thẳng vào.

Tôi vội vàng che mắt Viên Niệm lại, rồi đến lượt tôi phải nhìn màn nhảy múa khêu gợi kia.

Viên Niệm theo bản năng giơ tay lên, lại vô ý chạm vào mu bàn tay tôi. Người cậu ta run lên một chút, cánh tay lập tức né ra, trán cũng nóng hơn vừa rồi.

Dưới lòng bàn tay, tôi cảm nhận được đôi đồng tử của cậu ta đang luống cuống di chuyển.

“Lương thí chủ.” Thanh âm cậu ta hơi khô khốc.

"Ừm, tôi đây."

Tôi nắm vạt áo Viên Niệm rồi kéo cậu ta ra chỗ khác.

“Lương thí chủ.” Cậu ta lại bất đắc dĩ gọi tôi.

Viên Niệm lẳng lặng bị tôi che mắt, khóe môi lại mang theo nụ cười nhàn nhạt.

"Lương thí chủ, tôi không sợ đâu. Nếu là tăng nhân chân chính thì ngoài tâm không được có gì." Cậu ta nhẹ nhàng giải thích.

Tôi "Ồ" một tiếng rồi nhanh chóng thu tay về.

Đôi mắt nhắm nghiền của Viên Niệm từ từ mở ra.

Cậu ta không nhìn sân khấu, chỉ nhìn sang tôi rồi yên lặng nhắm mắt.