Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Đính Hôn Cùng Với Alpha Đệ Nhất Đế Quốc

Chương 2: Có một con quỷ ẩn trong lâu đài muốn ăn tươi nuốt sống hoàng tử nhỏ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 2: Có một con quỷ ẩn trong lâu đài muốn ăn tươi nuốt sống hoàng tử nhỏ.

Edit: Quỳnh

Beta: Jasmine, Ling

Ngày gặp mặt hôm đó, Nhạc Dật Ninh đến quán cà phê đã hẹn trước sớm nửa giờ.

Gần cuối thu, nhiệt độ hơi thấp, buổi sáng còn có một trận mưa, sao Olan đến giữa trưa mới xuất hiện còn mang theo cầu vồng.

Nhạc Dật Ninh mặc áo len mỏng màu trắng, áo khoác kaki, phối hợp với một chiếc khăn quàng cổ mỏng cùng màu, che đi miếng chắn pheromone trên cổ.

Cậu ngồi ở ghế bên cửa sổ, cởϊ áσ khoác của mình và gọi một ly capuchino nóng.

Tivi trong cửa hàng đang phát sóng tin tức về buổi lễ vinh danh cách đây vài ngày.

Vào lúc 10 giờ sáng ngày 20 tháng 10, nghi thức vinh danh chiến sĩ bảo vệ sao N747 đã được tổ chức tại Phòng khiêu vũ số 1 của Cung điện Hoàng gia. Ở tuổi 27, Thiếu tướng Bùi Thừa chính thức được phong hàm Thượng tướng, trở thành thượng tướng trẻ nhất từ trước đến nay. Bệ hạ Adams tự mình trao tặng huân chương vinh dự đặc biệt cho Bùi thượng tướng..."

Trong hình, Alpha cao lớn mặc quân phục màu xanh đậm, khuôn mặt anh tuấn cộng thêm khí thế độc đáo của Alpha hàng đầu, khiến hắn ở giữa bệ hạ Adams cùng đông đảo thần nhân giống như hạc đứng giữa bầy gà, bắt mắt trác tuyệt.

"Sáu tháng trước, Thiếu tướng Bùi Thừa nhận được mệnh lệnh khẩn cấp, đảm nhiệm chức chỉ huy lâm thời quân đoàn bảy, dẫn dắt Quân đoàn bảy đánh bại quân xâm lược Liên bang, ngày 10 tháng 10, thu hồi sao N747 đã bị Liên bang chiếm đóng ba năm..."

Trong tin tức phát ra một đoạn hình ảnh chiến đấu, Bùi Thừa điều khiển cơ giáp Kỵ Sĩ, trong nháy mắt bắn chết tướng lĩnh quân địch.

Nhạc Dật Ninh cúi đầu cười cười, hình ảnh trong tin tức quá khéo léo, cả đế quốc ít người biết, trong chiến tranh Kỵ Sĩ bị hư hỏng nặng nề, hiện giờ còn ở trong phòng sửa chữa của thầy.

Nhưng Bùi Thừa quả thật là một Alpha vô cùng hoàn mỹ – tuấn mỹ bất phàm, trẻ tuổi tài cao, ổn trọng đáng tin cậy, là người tình trong mộng bậc nhất của Omega toàn đế quốc.

Nhưng một Alpha như vậy, tại sao đồng ý gặp mình?

E là người ta không đành lòng từ chối ý tốt của thầy.

Cách thời gian ước định còn có mười lăm phút, thiết bị liên lạc của Nhạc Dật Ninh vang lên.

Bùi Thừa gửi tin nhắn cho hắn: "Xin lỗi, tôi vừa mới kết thúc một cuộc họp tạm thời, dự kiến năm phút sau sẽ đến địa điểm đã hẹn."

Nhạc Dật Ninh trả lời một câu "Được."

Hôm qua họ vừa thêm thông tin liên lạc và chào hỏi nhau.

Không đến năm phút đồng hồ, Nhạc Dật Ninh nhìn thấy bên ngoài cửa hàng có một chiếc xe chuyên dụng của quân đội, Bùi Thừa từ ghế sau xe đi xuống, nhíu mày, vẻ mặt rất không kiên nhẫn.

Nhạc Dật Ninh cảm thấy có chút ngượng ngùng, mặc dù không mong đợi nhiều vào cuộc gặp gỡ này, nhưng cậu không nghĩ rằng đối phương có vẻ càng sốt ruột hơn.

Bùi Thừa vẫn mặc quân phục như cũ, chỉ là thiếu đi những huân chương treo đầy ngực như trong tin tức, rõ ràng cuộc họp mà hắn vừa mới kết thúc cũng không phải là hội nghị tạm thời bình thường.

Một sĩ quan đi xuống từ ghế lái phụ, đưa cho Bùi Thừa một chiếc túi giấy.

Nhạc Dật Ninh nhìn thấy hắn tiếp nhận túi giấy, tay kia phiền não kéo cà vạt, có vẻ như cảm thấy không ổn, hắn dừng lại, xoay người lấy cửa sổ xe làm gương, sửa sang lại cà vạt một lần nữa, sau đó mới đi về phía quán cà phê.

Cửa tự động của quán cà phê mở ra, nhân viên phục vụ cùng mấy vị khách hàng lẻ tẻ liên tiếp phát ra tiếng hít thở hổn hển, hoàn toàn không ngờ Bùi thượng tướng vừa nhắc tới trong tin tức, lại đi vào quán cà phê nho nhỏ này.

Alpha cao lớn bước vào với khí thế không thể bỏ qua, nhìn quanh một vòng sau đó tập trung vị trí của Nhạc Dật Ninh, khí thế bức người đi về phía cậu, không biết còn tưởng rằng hắn muốn tới trả thù.

Nhạc Dật Ninh sợ tới mức loạng choạng, thở gấp và dựa người vào ghế.

Bùi Thừa thấy thế thì dừng lại: "Tôi xin lỗi."

Hắn kiềm chế cảm xúc của mình, thả lỏng khuôn mặt, thu hồi khí thế khiến người ta cảm thấy áp lực: "Dọa cậu rồi?"

Giọng nói của đối phương rất ôn hòa, Nhạc Dật Ninh thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu.

Cậu vừa mới thả lỏng hô hấp, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương rất nhạt, thoáng qua rồi biến mất.

Hương vị rất quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra đã ngửi qua ở nơi nào, cũng không hình dung được.

Cậu có chút kinh ngạc nhìn về phía Bùi Thừa, đối phương không giống loại người mặc quân phục còn xịt nước hoa, cho nên mùi vị này... Chẳng lẽ là pheromone của hắn?

Lúc này nhân viên phục vụ vẻ mặt kích động đi tới, ánh mắt nhìn về phía Bùi Thừa tràn đầy ngưỡng mộ, hỏi hắn muốn uống gì.

Bùi Thừa gọi một ly nước ấm, ngồi xuống đối diện Nhạc Dật Ninh, ghế ngồi che đi thân hình của hắn, ngăn cách ánh mắt tò mò dò xét của mọi người xung quanh.

Bùi Thừa nhìn về phía Omega trước mắt, giống như trong ảnh, tóc vàng, mắt xanh, làn da rất trắng, nhìn qua như vừa trưởng thành, dáng vẻ rất ngoan và rất dễ nhận ra.

Bùi Thừa đã đọc tư liệu Triệu Tế Chu tra được mới biết được, Omega trước mắt hóa ra là bạn học trung học của hắn.

Oliver Adams.

Lúc đó các bạn cùng lớp ở sau lưng gọi cậu như vậy, trong lời nói mang theo trêu chọc.

Đối phương nhỏ hơn hắn hai tuổi, chuyển trường trung học số 1 trực tiếp vào lớp tốt nghiệp, học mấy ngày thì đăng ký học trực tuyến, sau đó không bao giờ đến trường nữa.

Sau đó, hắn thi đậu vào Học viện Quân sự Đế Đô và nhập ngũ khi đang là sinh viên năm thứ 2. Còn đối phương thì thi vào Học viện Mỹ thuật Hoàng gia và học hội họa dưới sự hướng dẫn của phu nhân của Tống Lâm – Ellie.

Tuy rằng số lần gặp nhau ít đến không đáng nhắc tới, nhưng quả thật là bạn học cũ.

Bùi Thừa kịp thời thu hồi tầm mắt, đẩy túi giấy đặt ở trên mặt bàn về phía cậu: "Quà gặp mặt. Không biết cậu thích cái gì, nên tôi nhờ cô chọn giúp một bộ sơn màu."

Bùi Thừa biết hiện tại Nhạc Dật Ninh là một họa sĩ, biên soạn sách truyện cổ tích, xuất bản mấy quyển truyện cổ tích bán rất chạy.

Nhạc Dật Ninh mở túi giấy ra nhìn thoáng qua, trên hộp có in logo thương hiệu quen thuộc, mắt cậu cong lên: "Cảm ơn, tôi rất thích."

Có lẽ, đối phương cũng không quá chán ghét cuộc gặp gỡ này. Nhạc Dật Ninh tâm tình thoáng thả lỏng, đưa cái túi để ở góc bàn cho đối phương: "Món quà nhỏ, hi vọng anh thích."

Bên trong chứa một cái hộp quà tinh xảo, Bùi Thừa không trực tiếp mở ra, lịch sự nói cảm ơn.

Nhân viên phục vụ bưng nước ấm cho Bùi Thừa, Bùi Thừa uống một ngụm, nói với Nhạc Dật Ninh: "Xin lỗi, đột nhiên có một cuộc họp, suýt nữa đến trễ, cậu đợi lâu rồi sao?"

"Ừm... Không." Nhạc Dật Ninh nhấp một ngụm cà phê, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ bọt sữa bên môi, "Công việc của tôi tương đối linh hoạt, thời gian rất dư dả, chỉ là hy vọng không làm chậm trễ thời gian của anh."

Cậu cười với Bùi Thừa, không tự nhiên nói: "Tuy rằng thầy muốn tác hợp cho chúng ta, nhưng anh không cần phải có gánh nặng."

"Dù sao thì, tình huống trước mắt của tôi... có chút không thích hợp với anh."

Nhạc Dật Ninh thực sự chán ghét trường hợp này, cùng người xa lạ ngồi chung một chỗ, trao đổi thông số của mình, để đánh giá xem có thích hợp ở cùng nhau cả đời hay không, giống như một giao dịch mua bán hàng hóa.

"Đừng nói như vậy." Bùi Thừa duy trì tư thế ngồi đoan chính, hai tay phủ lên đầu gối, giọng điệu cũng rất nghiêm túc, thậm chí có chút cứng nhắc: "Cậu cũng không cần có gánh nặng, chúng ta chỉ là gặp mặt mà thôi."

Nhạc Dật Ninh không nghĩ tới đối phương cùng cậu nghĩ giống nhau, nhất thời thả lỏng xuống, mặt mày cong lên, lộ ra một nụ cười nhẹ.

Ánh mắt Bùi Thừa đυ.ng phải đôi mắt sáng ngời của đối phương, trái tim nhảy mạnh một cái, trong chớp mắt rất ngắn ngủi, lại rõ ràng có thể cảm nhận được.

Nhìn nhau một chút, Nhạc Dật Ninh tránh tầm mắt trước, cúi đầu nhìn mặt bàn, trầm mặc hai giây, không nghĩ ra nên nói gì tiếp lời, chỉ đành lại nhìn về phía Bùi Thừa, vành tai ửng đỏ, ấp úng nói: "Xin lỗi... Tôi không giỏi trò chuyện."

Bùi Thừa thấy cậu có chút khẩn trương, không biết có phải thái độ của mình quá mức nghiêm túc hay không, làm cho đối phương cảm thấy áp lực.

Vì thế hắn thả lỏng tư thế ngồi, hơi hướng về phía trước một chút, đặt hai tay lên mặt bàn xếp chồng lên nhau: "Không sao đâu, đừng căng thẳng."

Hắn không nhận ra giọng điệu của mình giống như đang nói chuyện với đứa bé bốn năm tuổi.

Mặt Nhạc Dật Ninh bỗng dưng đỏ lên, rút cánh tay đang đặt ở trên mặt bàn về, dựa người ra phía sau.

Thật ra, hành động của Bùi Thừa chỉ làm cho khoảng cách giữa bọn họ kéo gần hơn một chút, ở giữa còn cách cái bàn, cũng không tính là gần, nhưng Nhạc Dật Ninh trong nháy mắt đó có một loại cảm giác bị khí tức của Bùi Thừa vây quanh.

Vì thế cậu vội vàng lui về phía sau, nhưng cảm giác khô nóng vẫn chưa biến mất, cậu cảm giác nhiệt độ cơ thể mình bỗng nhiên tăng lên, tiếp theo sau gáy cũng bắt đầu có cảm giác nóng lên.

Tệ quá!

"Xin lỗi, tôi đi toilet một chút." Không đợi Bùi Thừa phản ứng, cậu vội vàng chạy vào toilet.

Lúc cậu đi ngang qua bên cạnh Bùi Thừa, hắn ngửi được một mùi mật đào thơm ngọt, là pheromone của Omega.

Nhà vệ sinh của quán cà phê này không phân thành 6 giới, chỉ phân chia nam nữ, may mắn trong nhà vệ sinh nam không có ai.

Nhạc Dật Ninh cởi khăn quàng cổ trên xuống, lộ ra tuyến thể trên cổ.

Cậu sờ sờ vị trí tuyến thể, nơi đó hơi sưng lên, còn có cảm giác ngứa ran.

Cậu chỉ là ngửi được một chút pheromone của Bùi Thừa mà thôi, trước khi ra ngoài cũng đã sử dụng thuốc ức chế chuyên dụng, nó mất tác dụng nhanh như vậy sao?

Nhạc Dật Ninh nhìn mình trong gương, hai má đỏ lên, ngay cả đuôi mắt cũng lộ ra sắc đỏ nhạt. Cậu vội vàng sờ túi áo nhưng lại không thấy gì —— thuốc ức chế ở trong túi áo khoác rồi.

Cậu muốn ra ngoài lấy nó thì một người đàn ông đột nhiên đi vào nhà vệ sinh.

Là một Alpha.

Hắn ta nhìn thấy sắc mặt khác thường Nhạc Dật Ninh, lại nhìn thấy miếng dán chắn pheromone trên cổ cậu, lập tức hiểu được tình cảnh của cậu, ái muội cười với cậu: "Cậu bạn nhỏ, cần giúp đỡ sao?"

Nhạc Dật Ninh vội vàng quấn khăn lại, muốn tránh hắn ta đi ra ngoài, người đàn này lại chắn ở trước mặt cậu, cố gắng hỏi: "Cậu bạn nhỏ bao nhiêu tuổi rồi? Phát triển hơi muộn có phải không?"

Pheromone của đối phương làm cho Nhạc Dật Ninh rất không thoải mái, cậu lui về phía sau hai bước, nhìn quanh trái phải, tính toán xác suất đẩy đối phương lao ra ngoài thành công, hoặc là tìm công cụ thừa cơ tự vệ.

Cậu sinh ra đã ưa nhìn, làn da vừa trắng vừa mềm, hôm nay ăn mặc cũng rất trẻ trung, người đàn ông kia có vẻ coi cậu là thiếu niên mười mấy tuổi, tuy rằng không động tay động chân nhưng thái độ rất vô lễ.

Hắn ta đến gần một bước, hỏi Nhạc Dật Ninh: "Có mang thuốc ức chế không? Anh trai đi mua cho cậu..."

"A——" Người đàn ông còn chưa nói xong, đột nhiên bị người túm lấy cổ áo kéo ra ngoài.

"Tránh ra!"

Nhạc Dật Ninh kinh ngạc nhìn về phía Bùi Thừa đột nhiên xuất hiện, hắn dễ dàng một tay xách một người đàn ông cao 1m8 rời khỏi mặt đất, ném ra ngoài.

Mà trong tay hắn còn cầm áo khoác của Nhạc Dật Ninh.

Người đàn ông đâm vào tường, lảo đảo trượt ngã, há mồm mắng chửi: "Mày là thằng nào?"

Tuy nhiên khi hắn thấy rõ Bùi Thừa mặc một bộ quân trang, hai chân vừa vịn tường đứng vững sợ tới mức mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trở lại mặt đất: "Bùi... Bùi..."

Hiện giờ không ai không biết thượng tướng Bùi Thừa liên tục chiếm cứ tiêu đề mấy ngày liên tục, hắn ta tuyệt đối không nghĩ tới sẽ gặp được vị đại nhân vật này trong toilet của một quán cà phê nhỏ, còn để cho đối phương nhìn thấy mình đùa giỡn Omega, không đợi Bùi Thừa nói thêm một chữ, vội vàng chạy biến khỏi đó.

Bùi Thừa ghét bỏ thu hồi tầm mắt, xoay người đưa áo khoác cho Nhạc Dật Ninh, "Thuốc thử trong túi là thuốc ức chế sao?"

Hắn vừa rồi bất đắc dĩ thất lễ lục túi quần áo của Nhạc Dật Ninh, bên trong có một cái hộp nhỏ, chứa ba thuốc thử, không giống thuốc ức chế bình thường.

"Cảm... cảm ơn." Nhạc Dật Ninh nhanh chóng nhận lấy áo khoác, lo lắng lùi lại một bước.

Cậu lại ngửi được mùi pheromone trên người Bùi Thừa, mùi hương nhàn nhạt này xuyên qua mùi hương nồng đậm trong toilet, tới gần cậu, quấn lấy cậu, làm cho hai chân cậu nhũn ra.

Phản ứng thân thể đặc biệt nhạy cảm với khí tức Alpha vì vậy khát vọng bị đánh dấu lại xuất hiện lần nữa, cậu vịn bồn rửa tay miễn cưỡng đứng vững, hô hấp càng thêm dồn dập.

"Cậu không sao chứ?" Bùi Thừa theo bản năng tiến lên một bước muốn đỡ cậu, nhưng lại thấy đối phương hoảng sợ lui về phía sau.

Bùi Thừa dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía cậu.

Ánh mắt Nhạc Dật Ninh càng đỏ hơn, thanh âm run rẩy: "Anh... Anh có thể ra ngoài được không?"

Bùi Thừa lúc này mới ý thức được mình ở lại chỗ này không thích hợp: "Xin lỗi, tôi sẽ đi ra bên ngoài chờ cậu."

Hắn vừa xoay người, liền nghe thấy người phía sau run rẩy cầu xin nói: "Anh có thể... đứng... đứng xa một chút và thu pheromone của anh lại một chút không."

Bùi Thừa dừng bước, đồng tử co rụt lại, đột nhiên xoay người: "Cậu có thể ngửi thấy pheromone của tôi?!"

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạc Dật Ninh: Lần đầu gặp mặt anh ấy đã phát pheromone quyến rũ tôi.

Bùi Thừa: Lần đầu tiên gặp mặt cậu ấy đã phát tình trước mặt tôi, nhất định là cậu ấy đang quyến rũ tôi.

——

P/s: Nếu sót lỗi hoặc muốn góp ý hãy thoải mái cmt nhen.
« Chương TrướcChương Tiếp »