Chương 17:



Edit: Co3P.

Lâm Mạt Mạt tiếc nuối thở dài, cũng chỉ có một tẹo linh khí tu vi có thể sử dụng, cái này cần phải bắt bao nhiêu ác quỷ như vầy nữa mới đủ cho cô luyện thành kích lôi thuật để đi bắt đại ác quỷ lợi hại hơn, có tu vi cao hơn đây?

Ác quỷ kinh nghi bất định nhưng cũng cảm nhận được rõ ràng năng lượng trong thân thể mình bị rút cạn từng chút từng chút một. Hắn không biết rốt cuộc đây là nguyên lý gì nhưng hắn biết không có những oán khí màu đen này hắn sẽ trở về làm một con quỷ bình thường, bị trói buộc ở một chổ không thể đi đâu, nhìn đời đời con cháu của kẻ thù phong quang vô hạn .....

Sương mù đen đột nhiên bành trướng, Lâm Mạt Mạt lập tức đứng lên cưỡng ép ấn hắn xuống, nói: “Họa không lụy tử tôn, đã là chuyện của thế kỷ trước, những người đó ngay cả tổ tiên mình là ai cũng chưa chắc biết, ngươi đem oán khí phát tiết lên người vô tội bị thiên sư trừ yêu diệt ma bắt lấy hoặc đánh chết, kết cuộc này không phải là đương nhiên sao?”

Ác quỷ gầm thét: “Bọn họ hại ta, ta báo thù thì sao chứ?”

“Oan có đầu nợ có chủ.”

“Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào việc ngươi là người chết mà bọn họ còn sống.” Ngữ khí Lâm Mạt Mạt lãnh đạm: “Ta bắt ngươi về không phải để dạy ngươi khóa giáo dục tư tưởng chính trị, thành thật một chút thì ta có thể giữ ngươi lại thêm mấy ngày. Có lẽ tâm tình tốt, ta sẽ giúp ngươi xử lý chút quan hệ nhân quả để ngươi được giải thoát. Nếu không phối hợp, ngày mai sẽ khiến ngươi hôi phi yên diệt.”

Ác quỷ lập tức trầm mặc.

Lâm Mạt Mạt cũng không để ý tới nó nữa tiếp tục tinh lọc sương đen, giữ lại linh khí chuyển hóa cho bản thân sử dụng.

Khoảng nữa canh giờ sau, ác quỷ mở miệng lần nữa: “Ngươi thật sự có thể cho ta đi đầu thai lần nữa sao?”

“Ngươi muốn chuyển thế đầu thai?” Lâm Mạt Mạt nghĩ nghĩ: “Bây giờ còn chưa được.”

Lòng nhiệt tình của ác quỷ nháy mắt bị dập tắt, sương mù toàn thân không khống chế được mà khuếch tán, Lâm Mạt Mạt nhíu nhíu mày nhưng cũng không ngăn lại.

Tinh lọc oán khí trước hết tạm ngừng ở đây, bởi vì cô cần phải chuẩn bị cho sự tình buổi tối.

Lâm Mạt Mạt mới vừa đứng lên, ác quỷ đã khôi phục lại bình tĩnh, hỏi: “Bây giờ không được, nói cách khác, ngươi có biện pháp đúng không? Chờ ngươi tu luyện đến trình độ nhất định thì có thể làm cho ta đi đầu thai, phải không?”

“Biện pháp của ta chưa chắc hữu dụng.” Lâm Mạt Mạt cũng không giấu giếm “Chuyện này cùng với hiểu biết trong đầu ta không giống lắm. Ta là giữa đường xuất gia, không hiểu hệ thống huyền học của thế giới này, chỉ mới nghe nói qua một ít thường thức, cũng không biết thật giả. Nghe nói chuyện đầu thai này là do Diêm vương phụ trách. Thật đáng tiếc ta và hắn không có giao tình gì.”

Ác quỷ nghe thấy sửng sốt không thôi, một hồi lâu cũng không kịp phản ứng. Lâm Mạt Mạt cũng không rảnh cùng nó nói những thứ này, bắt nó lại bỏ vào túi bùa, tiếp tục bận rộn.

Qua bảy giờ tối, sắc trời đã hoàn toàn buông xuống. Lâm Mạt Mạt đem phù chú chuẩn bị xong để từng cái ở những địa điểm thích hợp. Lúc làm được một nữa Lâm Mạt Mạt nhịn không được mà thở dài, hài cốt của mấy du hồn này phân ra chôn ở những vị trí khác nhau của tiểu khu này, hơn nữa khoảng cách cũng hơi xa chút, nếu có xe đạp thì tốt quá.....

Giờ phút này Tống đại nhân đang ở sau lưng cô, đem địa điểm xuất hiện ban đầu của từng người bọn họ nói ra. Thấy chân ngắn của cô đi rất mệt nên nói: “Hay là đến cửa ra vào mượn một chiếc xe đạp đi? Cháu không phải có wechat sao? Ta thấy mấy học sinh đều dùng wechat quét mã rồi leo lên cưỡi, chỉ cần không khóa xe, trong vòng nữa canh giờ một đồng.”

Lâm Mạt Mạt bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi biết cái này, thì ra dễ dàng như vậy sao?”

Vậy sao này nếu đi ra ngoài mua thứ gì, đến chổ không gần không xa thì có thể cưỡi xe đạp rồi.

Sau khi quét mã xong, Lâm Mạt Mạt mới phát hiện, cô không biết đi xe đạp.

Tống đại nhân lập tức nói: “Cháu yên tâm leo lên đi, ta ở phía sau đỡ cho cháu, đảm bảo sẽ không để cho cháu ngã.”

Lâm Mạt Mạt an tâm, một người một du hồn tiếp tục đi dọc theo lộ tuyến đến từng địa điểm. Mặc dù nhiều lần giữa đường thiếu chút vấp ngã nhưng khi đến đích bất quá cũng chỉ mười phút đồng hồ, so với cô đi bộ quả thật nhanh hơn nhiều.

Tống đại nhân cười híp mắt nhìn cô, nhấc tay nói: “Mạt Mạt của chúng ta thật thông minh, luyện tập hai ba lần nữa, nhất định cưỡi rất tốt.”

Lâm Mạt Mạt cũng gật đầu: “May mắn có chú hỗ trợ bằng không chờ ta học được thì chắc cũng phải ngã đầu rơi máu chảy.”

Lúc trở về đến chổ ở thì thấy mấy người đàn ông đứng trước cửa, người chói mắt nhất vừa hay là người quen, Cảnh An Thành.

Lâm Mạt Mạt cũng không ngoài ý muốn, chỉ nói: “Mọi người ra ngoài tìm một cửa hàng ngồi trước đi, ở đây tôi còn chút chuyện, chắc khoảng hơn nữa giờ nữa mới xong, chút nữa tôi đi tìm mọi người.”

Cảnh An Thành lại chủ động hỏi: “Chuyện gì? Tôi sẽ giúp em.”

Lâm Mạt Mạt nhìn lại, mặc dù quả thật rất muốn trợ lực này nhưng nếu thật sự dùng, bây giờ trong tay cô chỉ có mấy chục vạn, sợ là trả không nổi thù lao nên nhịn đau cự tuyệt: “Không cần, tôi tự làm được rồi.”

Trương Lăng Sơn không nói gì, ông là người thường thấy sống to gió lớn, nhưng giờ phút này nhịn không được nghi vấn. Mặc dù huyền môn đã từng xuất hiện mấy thiên tài, trong đó cũng có người mười bốn mười lăm tuổi có thể học thành, có thể tự mình giải quyết một ít chuyện. Nhưng đó cũng là lúc họ bắt đầu hiểu chuyện, được sư phụ cùng các tiền bối dạy bảo, mới có thành quả.

Hiển nhiên Lâm Mạt Mạt không phải loại này. Bây giờ huyền môn khó khăn, ngoại trừ những tên gà mờ giả danh lừa bịp, tới tới lui lui cũng có bấy nhiêu người như vậy, nếu thật sự có thần đồng thiên tài như này, ông có thể không biết sao?

Trương Lăng Sơn chủ động tiến lên nói: “Tôi tới giúp cho, tôi là người của huyền môn, đối với mấy chuyện này tương đối tâm đắc.”

Lâm Mạt Mạt nhìn về phía ông, bình tĩnh nhìn khoảng mười giây, sau đó gật nhẹ đầu: “Vậy ông đến đi.”

Lúc đẩy cửa đi vào Tống đại nhân cùng Lý tú nương đang giúp cô lấy mấy đồ cần dùng cất vào trong thùng giấy để một hồi dọn xuống cho tiện. Phát giác người tiến vào là Lâm Mạt Mạt nên không tránh đi, không nghĩ đến phía sau cô là một loạt người lạ.

Không khí đột nhiên yên tĩnh.....

Cảnh An Thành đứng tại cửa ra vào không động đậy, trong nháy mắt đầu óc như ngừng hoạt động.

Anh hồi tưởng lại một chút, cảm thấy ký ức của mình không có sai lầm, từ sau khi mười ba tuổi anh chưa từng gặp lại những thứ này, một lần cũng không.

Cho nên trước mắt là tình huống gì đây?

Trợ lý Giang cơ hồ bị dọa muốn ngất. Mấy năm nay ở cạnh Cảnh An Thành, những chuyện quái dị hắn nghe qua không ít, cũng hỗ trợ tiếp đãi mấy vị huyền học đại sư nổi danh, tất nhiên biết trên thế giới này có tồn tại sinh vật phi nhân loại. Nhưng mặt đối mặt tiếp xúc như này, vẫn là lần đầu....

Mấy du hồn kiếm tiền nuôi gia đình cũng dừng động tác trên tay lại, chuẩn bị ẩn thân. Mặc dù giờ phút này làm như vậy thì giống như dấu đầu hở đuôi, nhưng người và quỷ ai cũng không muốn thấy ai, vẫn nên đừng ở chung một phòng.

Tú nương nhịn không được rên lên một tiếng.

Lâm Mạt Mạt lập tức quay người đi đến, từ trong túi lấy ra một lá bùa, lưu loát bày kết giới quanh thân cô ấy, rồi mới hỏi: “Làm sao vậy?”

Tú nương lập tức cọ đến bên người cô, hấp thụ linh khí chữa trị vết thương của mình.

Bọn họ là ai vậy?” Tống đại nhân cũng kinh nghi bất định, đứng cứng đờ tại chổ không dám động.

Lâm Mạt Mạt trả lời: “Cảnh An Thành, chú đã gặp rồi, còn đây là bằng hữu hắn.... sao vậy?”

Dáng vẻ tú nương rất sợ hãi, dựa gần vào cô, cũng không dám động đậy cái nào nữa: “Trên người bọn họ hình như có thứ gì khắc chế âm khí, thoáng cái đã đốt ta bị thương.”

Lâm Mạt Mạt đột nhiên hiểu ra, là Cảnh An Thành.

Anh, lùi về sau hai bước.” Lâm Mạt Mạt đẩy Cảnh An Thành: “Anh làm du hồn nhà chúng tôi bị thương.”

Trương Lăng Sơn giật nảy mình, lập tức cảnh giác, sắc mặt khó coi nhìn về phía Lâm Mạt Mạt: “Ngươi dưỡng quỷ?!”

Cảnh An Thành nhanh chóng lấy lại tinh thần, đi về phía trước một bước, vô ý thức bênh vực Lâm Mạt Mạt, cãi lại: “Không có khả năng, bản thân Mạt Mạt đến cơm còn ăn không đủ no, lấy đâu ra tiền và tinh lực nuôi bọn chúng?”

Lâm Mạt Mạt lại đẩy hắn một cái: “Đừng đứng gần quá, sẽ làm bị thương đến du hồn nhà tôi.”

Cảnh An Thành: “......”

Hình như là có nhầm lẫn gì, một người sống sờ sờ như anh, sao có thể tổn thương đến quỷ chứ?

Sau đó Lâm Mạt Mạt lại nhìn về phía Trương Lăng Sơn, nghiêm trang phản bác: “Ông nói ngược rồi, là bọn họ nuôi gia đình, tôi là học sinh cấp ba, chỉ học tập thôi đã hao phí hơn phân nửa thời gian, làm bài tập cho bạn học kiếm tiền tiêu vặt cũng không đủ mỗi ngày ăn ba cái bánh bao thịt.”

Trương Lăng Sơn cho là bản thân nghe nhầm: “Quỷ? Giúp ngươi kiếm tiền nuôi gia đình?”

Tống đại nhân và Lý tú nương vốn dĩ đã ẩn vào trong tường, nghe thế lại lộ đầu ra nói: “Mạt Mạt là do chúng tôi nhìn lớn lên, cũng không thể trơ mắt nhìn con bé chết đói được?”

Bộ dáng ‘làm người lớn đương nhiên phải kiếm tiền nuôi gia đình’ làm Trương Lăng Sơn tạm thời nghẹn lại.

Cảnh An Thành đối với kết quả này vô cùng ngoài ý muốn, cũng trầm mặc gần một phút đồng hồ.

Bây giờ em có tiền tiêu vặt, nếu không đủ, cần bao nhiêu lúc nào cũng có thể nói với tôi.” Cảnh An Thành châm chước nói.

Lâm Mạt Mạt lập tức hiểu ý anh, không nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Du hồn nhà chúng ta làm đều là việc có tay nghề, lại không phạm pháp, là thương nhân thật sự đứng đắn kiếm tiền nuôi gia đình, sao lại không được?”

Cảnh An Thành: “.....”

Hít sâu một hơi, Cảnh An Thành lại hỏi: “Các ngươi kiếm tiền như thế nào?”

Lâm Mạt Mạt từ gầm giường lôi ra một cái rương lớn, từ bên trong lấy vài thứ ra cho anh xem: “Vừa hay, vốn cũng định nhờ anh giúp một tay, giúp tôi tìm người mua.”

Cảnh An Thành nheo mắt, trong lòng không khỏi khẩn trương: “Tôi phải xem xem là cái gì trước .....”

“Trước đó tôi đưa anh một cái khăn tay, có phải anh không có mang đi cho người ta giám định không?”

Cảnh An Thành đã sớm quên mất chuyện này, lần nữa nghe cô nhắc lại, mới ý thức được, rất có thể là hàng thủ công mỹ nghệ, hơn nữa rất có khả năng là do mấy du hồn này làm ra, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, lại hỏi: “Có gì đặc biệt sao? Tôi xem rồi, chỉ là một khăn tay vải bông bình thường, là lễ vật em tặng cho tôi.”

“Những điều này không sai.” Lâm Mạt Mạt nói: “Đáng tiền chính là hoa văn thêu bên trên, sở dụng thủ nghệ.”

Cảnh An Thành áy náy nói: “Cái này quả thật tôi không chú ý, tôi đối với phương diện này hoàn toàn không hiểu gì cả.”

Lâm Mạt Mạt gật nhẹ đầu: “Anh cứ xem tùy ý, tôi đi làm chút việc.”

Trương Lăng Sơn vội vàng đuổi theo, thấy cô muốn chuyển thùng giấy kia, liền chủ động tiến lên hỗ trợ.

Lâm Mạt Mạt cũng không cự tuyệt, cũng để cho Tống đại nhân cùng đi.

Trương Lăng Sơn một đường đi theo Lâm Mạt Mạt, nhìn cô đến một chổ cố định liền chôn phù chú xuống, lại dùng lá bùa dẫn ra thứ gì đó, nheo mắt, vô ý thức muốn ngăn cô lại, vật kia đến ông cũng không chắc có thể hoàn toàn khống chế được.

Nhưng mà chưa kịp mở miệng ông đã thấy mấy chú ngữ màu đen dưới nền đất yếu ớt hiện ra, phảng phất như thanh kiếm đồng yên lặng trong cổ mộ ngàn năm, trong nháy mắt tiếp xúc với không khí bị oxi hóa, hóa thành tro bụi biến mất trong không khí.

Trương Lăng Sơn nhìn ngu ngơ không thôi, một hồi lâu cũng không lấy lại được tinh thần.

Lâm Mạt Mạt ngồi xổm ở nơi này khoảng nữa giờ, dẫn ra bốn đạo phù chú, lúc này mới thu tay lại, quay đầu hỏi Tống đại nhân vẫn luôn đi theo bên cạnh: “Thế nào? Có cảm giác gì không?”

Tống đại nhân hơi sửng sờ, hoạt động hồn thể không có chút trọng lượng nào thử, quả thật cảm nhận được khí lưu quanh thân tán đi không giống bình thường: “Nhẹ nhàng không ít?”

Lâm Mạt Mạt gật đầu: “Vậy chú đi thử xem? Xem xem có thể đi xa hơn không?”

Tống đại nhân chờ không kịp, liền bây đi.

Hết chương 17.