Chương 19:



Edit: Co3P.

Trương Lăng Sơn cho là anh cố kỵ nhiều thứ, hỏi lại lần nữa: “Quan hệ của các cậu như thế nào? Nếu coi như thân thiết có thể âm thầm nói trước, tôi thấy miệng cô bé đó rất kín, cả đêm tôi hỏi luyên thuyên nhiều như vậy, nhưng lúc này mới cảm thấy một tin tức hữu dụng cũng không dụ ra được.”

Cảnh An Thành nhịn không được cười một cái: “Có thể là do hoàn cảnh sinh hoạt hình thành. Mạt Mạt luôn rất ít nói, hơi có chút hướng nội.”

“Chuyện này quyền quyết định là ở cậu, tôi chỉ đề nghị thôi.” Trương Lăng Sơn còn nói: “Chỉ bằng cái tụ linh trận trong phòng kia, còn có tấm bùa này, tôi cảm thấy thử một chút cũng không lỗ. Nhưng mà tình hình Cảnh gia phức tạp, tôi cũng không dám đảm bảo cái gì, tự cậu xem mà làm.”

Cảnh An Thành nhẹ gật đầu: “Tôi biết, đề nghị của Trương lão tôi sẽ thương nghị với tổ phụ.” Nói xong lại hỏi chuyện tụ linh trận cùng bùa chú: “Mấy chuyện này tôi không hiểu lắm nhưng nhìn dáng vẻ ngài thì đó đều là những thứ hết sức lợi hại?”

Biểu tình Trương Lăng Sơn lập tức trở nên ngưng trọng: “Đây cũng không phải hai chữ ‘lợi hại’ là có thể nói. Ý nghĩa của tụ linh trận đối với toàn bộ huyền môn mà nói thì đủ để cải thiện tình trạng xấu hổ của thời kỳ giáp hạt(*) trước mắt.”

(*)Thời kỳ giáp hạt: lúa cũ đã ăn hết, lúa mới chưa chín. Ý chỉ người trước đã già nhưng người trẻ vẫn không ai có thể truyền thừa.

Cảnh An Thành suy nghĩ ý nghĩa của lời này, nghe hình như là chuyện hết sức nghiêm trọng, cũng không thua kém anh ở công ty đưa ra một quyết sách trọng đại. Nhưng giới huyền học bây giờ là tình trạng gì, quả thật anh không rõ lắm, để khỏi nói nhầm anh cũng không cần nhiều lời nữa. Vẫn là sau này có thời gian trò chuyện cùng Lâm Mạt Mạt một chút.

___Anh vẫn luôn cảm thấy thời gian Lâm Mạt Mạt có được năng lực nghịch thiên này, cùng với thời gian Cảnh gia thu dưỡng cô là quá trùng hợp, sợ sẽ có âm mưu gì đó.

------------------------------

Chủ nhật sau bữa cơm chiều, Lâm Mạt Mạt cưỡi xe đạp dạo một vòng trong tiểu khu trở về thì thấy Tống Vân Lâm và các bạn nhỏ.

Tống Vân Lâm và Vương Tư Nguyên còn đỡ, quần áo sạch sẽ, người cũng có tinh thần. Ba người còn lại thì rất chật vật, trên ống quần tay áo của bộ đồ thể thao đều dính đầy từng mảng lớn bùn đen, giống như vừa đi sửa đường sông về.

Tống Vân Lâm nở nụ cười, mặt mũi tràn đầy xấu hổ nhưng mấy bạn nhỏ bị thương thành như vậy hắn cũng không thể mặc kệ nên kiên trì dẫn người đến đây, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

Lý Anh Tuấn cũng không tiện trực tiếp đưa ra yêu cầu nhưng toàn thân hắn đều đau chịu không nổi, đại não giống như bị rỉ, luôn miệng mồm lanh lợi mà giờ này một chữ cũng không thốt được.

Lâm Mạt Mạt không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nên chủ động mở miệng: “Nếu như muốn tôi giúp các cậu trị thương vậy thì tìm nhầm chổ rồi, ra cửa rẽ phải, có một phòng khám hoặc trực tiếp đón taxi đi bệnh viện cũng được.”

Tống Vân Lâm lập tức nói: “Không phải, chúng tớ là tới hỏi một chút .....”

Lý Anh Tuấn đột nhiên ngắt lời hắn: “Để tự tớ nói đi.”

Hít sâu một hơi, Lý Anh Tuấn cố nhịn đau toàn thân, sau khi cảm giác được lý trí quay về, mới tiếp tục nói: “Có phải cậu đã sớm biết, dạo này bọn tớ vẫn luôn gặp chuyện không may không?”

“Không phải rất rõ ràng sao?” ngữ khí Lâm Mạt Mạt nhàn nhạt: “Trên trán các cậu đều viết chữ ‘mốc’ kìa.”

“Cho nên cậu mới viết tờ giấy kia, để bọn tớ đi làm các hoạt động công ích, giúp đỡ người khác?”

Lâm Mạt Mạt gật đầu: “Đáng tiếc các cậu có lĩnh tình đâu.”

Tai Lý Anh Tuấn hơi đỏ lên, hít sâu một hơi nữa: “Vậy bây giờ đi làm, còn hữu dụng không?”

“Hữu dụng nhưng mà sau đó sẽ càng ngày càng nhiều, nếu bỏ đỡ giữa chừng thì kết quả sẽ không tốt hơn so với bây giờ đâu.”

Mấy người Lý Anh Tuấn thở phào nhẹ nhõm hữu dụng thì tốt, chỉ cần không xui xẻo như bây giờ nữa, bọn họ tình nguyện đi làm mỗi ngày.

Trước đó, tôi đề nghị các cậu đi trị thương trước đi.”

Nói đến đây cả người Lý Anh Tuấn cứng lại: “Vậy có thể bán cho bọn tớ một lá bùa bình an gì đó không, tốt xấu gì cũng để bọn tớ bình an vượt qua hôm nay chứ?”

Lâm Mạt Mạt cũng không cự tuyệt: “Chờ một chút, tôi vào phòng lấy.”

“Một cái hai ngàn.” Lâm Mạt Mạt trực tiếp nói thẳng giá cả: “Hiệu lực 24h, ngày mai sau khi tan học trực tiếp đến cộng đồng, hoàn toàn kịp lúc.”

Lý Anh Tuấn nhận lấy, cẩn thận bỏ vào túi áo trên, sau đó quay đầu nhờ Tống Vân Lâm hỗ trợ thanh toán.

Điện thoại bọn họ cũng hư mất rồi, còn chưa kịp đổi nữa.” Tống Vân Lâm sảng khoái chuyển sáu ngàn tệ qua, lại cảm thấy không quá yên tâm chuyển thêm bốn ngàn nữa: “Tớ cùng tiểu Nguyên mỗi người một cái nữa đi.”

“Tùy thôi, các cậu lấy cũng vô dụng, dư tiền thì lấy đi, coi như an ủi tâm lý.” Lâm Mạt Mạt cũng không chê tiền nhiều.

Cuối cùng hai người vẫn lấy, không cảm thấy không nỡ.

Sau khi mấy người rời đi Lâm Mạt Mạt liền trở về phòng.

Đã 8h tối, tiền hôm nay đã kiếm được nhưng bài tập còn chưa làm, oán khí cũng chưa tinh lọc, còn một đống chuyện đang chờ đây. Nếu tiểu quỷ muốn ăn cô kia không chịu ra, chỉ đành đợi ngày mai lại tiếp tục tìm vậy.

Sắp phải dọn nhà rồi, nếu còn không bắt được nó, không nói trong lòng luôn vướng mắc, chỉ nghĩ đến một khối lớn linh khí tốt như vậy bị bỏ qua, trong lòng Lâm Mạt Mạt cũng sốt ruột nha.

Xem sách giáo khoa một tiếng, Lâm Mạt Mạt đứng lên hoạt động gân cốt một chút, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng động rất nhỏ.

Đúng lúc này thư sinh lóe vào, gấp gáp nói: “Mạt Mạt, hắn lại đến.”

Lâm Mạt Mạt lập tức lấy ra hai lá bùa gấp gọn lại, đập lên khung cửa, sau đó mở cửa ra. Quả nhiên nhìn thấy tiểu quỷ nữa tàn kia đang nghiên cứu phù chú cô chôn ở góc tường đối diện, thiếu một tay một chân nhưng không ảnh hưởng chút nào đến động tác nhanh nhẹn trơn tru của nó.

Lúc này Lâm Mạt Mạt lại có hơi không nhẫn tâm, nhưng thấy trên người nó dày đặc sương đen khiến cô trông mà thèm cực kỳ nên rất nhanh đã thu hồi lòng thương hại, lấy ra một lá bùa, trực tiếp chụp lên người nó.

Tiểu quỷ thậm chí còn không kịp phản ứng, lúc nó ý thức được thì đã bị trói thật chắc chắn, lập tức giằng co: “Ngươi đánh lén! Nhân loại vô sỉ, mau thả ta ra!”

“Nói cứ như là trước đó ngươi không đánh lén ta vậy.” Lâm Mạt Mạt không chút khách khí phản bác lại: “Hơn nữa lúc trước ngươi đánh lén ta không chỉ một hai lần nhỉ?”

Tiểu quỷ vốn tổn thất không ít tu vi nhưng không được bổ sung, Lâm Mạt Mạt lại hết lần này đến lần khác có thể từ trong những sương đen đó lấy được không ít linh khí, thực lực hai bên chênh lệch càng rõ ràng hơn so với vài ngày trước đó.

Cho nên dù cường độ và thủ pháp giống nhau, tiểu quỷ cũng cảm thấy lần này trói thật sự quá chặc, thậm chí còn có cảm giác quỷ thể của nó bị thiêu đốt khiến nó quá sợ hãi, vội vàng quát: “Ta chưa từng gϊếŧ người, cũng chưa từng ăn sinh hồn, ngươi là người đầu tiên nhưng mà ta cũng chưa ăn được.”

“Người hôm đó gây tai nạn xe đâu? Dương Dũng lấy đồ vật của ngươi, người chết không nên là hắn sao? Vì sao ngược lại là đối phương?” Lâm Mạt Mạt chất vấn.

Tiểu quỷ ấp úng: “Vậy, vậy, đó chỉ là ngoài ý muốn.”

Lâm Mạt Mạt: “A, vậy ngươi ngoài ý muốn hồn phi phách tán cũng vô cùng bình thường.”

Tiểu quỷ thình lình rùng mình một cái, thoáng thành thật không ít, nó tuyệt đối tin là Lâm Mạt Mạt có năng lực như vậy nên ngay lập tức giải thích: “Còn không phải do trên người Trương Đống có quá nhiều nhân quả, ta dễ ra tay .....”

Lâm Mạt Mạt rất ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”

Tiểu quỷ run run sương đen dày đặc trên người: “Tu luyện được đến trình độ này, dĩ nhiên là dựa vào trực giác rồi. Một thân tu vi này của ta cũng không phải chỉ dựa vào ăn người sống hoặc hồn phách mà có được đâu.”

Lâm Mạt Mạt gật đầu: “Ta biết, là dựa vào nhân quả.”

Tiểu quỷ quá sợ hãi: “Ngươi ngươi ngươi, làm sao ngươi biết?”

“Hồn thể của Trương Đống bị ngươi nhốt lại ở nhà cũ hắn? Hắn đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì?” Lâm Mạt Mạt lại hỏi: “Kỳ thật nếu ngươi không nói ta cũng đoán được đại khái, dành thời gian đến nhà hắn xem, cũng sẽ biết.”

Dương Dũng xem như gián tiếp hại chết hai người, bình thường chưa làm ra chuyện tốt gì, chuyện xấu ngược lại một đống lớn, nhưng như vậy cũng không sánh nổi với Trương Đống, vậy chỉ có một cách giải thích __ thí thân.

Loại tình huống này hơi phức tạp, lúc ấy cô không thể nhìn thấy nhân quả cũng là bình thường.

Sau khi nắm chặt tiểu quỷ đi vào, mấy du hồn trong nhà cũng đều xuất hiện, bao vây quanh nó, ỷ có Lâm Mạt Mạt ở đây nên tò mò chọc chọc vào sương đen. Vậy mà lần này bọn họ không có bị sương đen thiêu đốt nữa, ngược lại có từng sợi từng sợi sương đen theo đầu ngón tay du tẩu lên thân thể cùng mặt của bọn họ.

Lý tú nương bị giật mình kêu lên, vung tay liên tục không ngừng: “Sao lại như vầy? Ta không muốn thứ hại người này.”

Lâm Mạt Mạt nhìn thoáng qua, đem sợi sương đen kia thu nạp: “Không sao, đừng lo lắng.”

Tống đại nhân cũng thử một chút, không khác lắm nên kinh ngạc hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì vậy?”

“Nhân quả. Một phần năng lượng của hắn có thể đến từ các người, bây giờ thả ra, có thể năng lượng sẽ quay lại.”

Lâm Mạt Mạt vừa nói như vậy, Tống đại nhân lập tức hiểu: “Cháu nói chúng ta trở thành phược linh là do hắn giở trò?”

Phược linh càng lâu năm tính tình dần dần càng trở nên táo bạo, dễ dàng công kích người sống cùng sinh hồn, bởi vì mang theo không cam lòng cùng phẫn oán, sinh ra năng lượng. Nhưng sau khi mấy người Tống đại nhân trở thành phược linh thì vẫn như trước, tính cách không thay đổi, cũng không thu được năng lượng gì.

Mọi người vốn tưởng rằng đây là công lao của thể chất Lâm Mạt Mạt, bây giờ coi như đã rõ chuyện gì xảy ra, oán khí hắc ám sinh ra đều bị tiểu quỷ này thu gom cho nên mới không ảnh hưởng đến bọn họ.

Nhưng mà Tống đại nhân vẫn hơi không rõ: “Đây là một loại thuật pháp gì sao?”

Lâm Mạt Mạt gật đầu: “Thuật quỷ tu, vô cùng tà môn, tôi cũng suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra. Tôi vốn tưởng là thời đại này sẽ không ai biết được, dù sao đến huyền môn chính thống cũng khó khăn không ra dáng gì, lại không nghĩ rằng còn có thể nhìn thấy lần nữa.”

Kỳ thật ở Lăng Vân Giới thuật pháp này cũng không thường thấy cho nên mới đầu Lâm Mạt Mạt mất rất nhiều công sức, cho đến khi sương đen bị tinh lọc, cô hấp thu được một chút linh khí kia mới đột nhiên hiểu ra.

Tống đại nhân như có điều suy tư: “Quỷ tu?”

Ở thời đại của hắn thực lực của ác quỷ và nhân loại lớn hơn thời đại này rất nhiều. Lẽ nào những ác quỷ đó chính là quỷ tu?

Hết chương 19.