Chương 8

Đối với một đại sư mà nói, con đường kiếm tiền dễ dàng nhất là gì?

Dĩ nhiên chính là xem bói!

Mà ở Hoa Hạ, nhắc tới đoán mệnh, điều đầu tiên nghĩ đến đó là cầu vượt cùng phố đồ cổ, tuy quốc sư đại nhân là người ngoại lai, nhưng đã có thể thuần thục vận dụng công cụ internet, cho nên cái này cũng không thể làm khó cậu.

Nửa giờ sau, trên phố đồ cổ nghênh đón một người tuổi trẻ lại tuấn mỹ —— bọn bịp bợm giang hồ.

“Cậu nhóc, cậu năm nay bao lớn?”

Người bên cạnh nhìn tờ tuyên thành viết mấy chữ "xem tướng xem bói" trước mặt Lê Tinh Thần, biểu tình trên mặt một lời khó nói hết.

Người hành nghề này như bọn họ dạng gì cũng có, nhưng cơ bản đều là một trang phục tiêu chuẩn: Áo dài màu xám, râu dê, một cái kính râm nhỏ, một cây cờ, người cầu kì một ít thậm chí còn sẽ cầm một quyển kinh dịch trên tay, ra vẻ tiên phong đạo cốt thế ngoại cao nhân.

Mặc kệ thế nào, làm nghề này phần lớn đều là người bốn năm chục tuổi trở lên, tuổi trẻ hơn một ít cũng chỉ có 30 tuổi, còn trẻ giống như Lê Tinh Thần thì một người cũng không có.

“Mười bảy.” Lê Tinh Thần liếc nhìn người hỏi chuyện, sau đó lại liếc nhìn miếng vải ghi "Hoàng Bán Tiên" phía sau người nọ, thuận miệng trả lời.

Cậu cúi đầu nghiên cứu giấy vàng chu sa vừa mới mua được, giữa mày hơi có chút ghét bỏ, quốc sư đại nhân mà lại dùng giấy vàng chu sa có phẩm chất thấp kém như vậy, nhưng nghĩ đến tiền trong túi, tuy rằng ghét bỏ nhưng cũng chỉ có thể như vậy trước.

“Không đi học sao?” Hoàng Bán Tiên vốn tưởng rằng Lê Tinh Thần chỉ là thoạt nhìn tuổi trẻ, dù gì thì trên người người này cũng có một loại thành thục trải qua sự đời, ai biết có phải thật sự là thanh niên không.

Mười bảy, cái này tuổi hẳn là còn học cao trung?

“Hôm nay cuối tuần.” Người này là kẻ ngốc à?

Khi nói chuyện Lê Tinh Thần tùy tay vẽ một lá bùa bình an, bởi vì nguyên nhân nguyên liệu nên thành phẩm có chút tạm được, nhưng dù sao cũng coi như là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.

Sau khi xác định lá bùa này có thể dùng, Lê Tinh Thần vung bút lên, lại vẽ mấy lá bùa bình an nữa.

“Cậu đây là vẽ cái gì vậy?” Ý thức được chính mình ngu xuẩn, Hoàng Bán Tiên có chút hậm hực, vừa cúi đầu thì nhìn thấy Lê Tinh Thần vẽ bùa, ông ta cầm lấy một lá nói: “Còn rất giống đấy.”

Hoàng Bán Tiên cũng không nhìn ra nó có gì khác với bùa bình thường bọn họ dùng, chỉ cảm thấy sau khi cầm bùa của Lê Tinh Thần vào tay thì người rất thoải mái, đường nét của bùa cũng làm người khác có cảm giác vô cùng mượt mà.

“Bùa bình an.” Lê Tinh Thần không có ngăn cản động tác của Hoàng Bán Tiên: “Ba vạn một tờ.”

“Cái gì?” Hoàng Bán Tiên thiếu chút nữa lỡ tay xé rách lá bùa, còn tốt, ông ta phản ứng kịp thời, vội vàng tỉ mỉ trả bùa trở về: “Người khác bán bùa bình an cao nhất cũng chỉ 3000!”

Còn là có chút đạo hạnh! Nhưng nửa câu sau Hoàng Bán Tiên không có nói ra miệng.

“Đồ vật không giống nhau, giá cả dĩ nhiên không giống nhau.” Liếc Hoàng Bán Tiên một cái, Lê Tinh Thần như đang nhìn một kẻ ngốc, nhưng khi thấy Hoàng Bán Tiên đặt lá bùa trở về hoàn chỉnh thì cũng không có so đo nhiều.

“Không phải chứ, tôi nói cái giá này của cậu cũng quá cao rồi đó, sẽ không có người mua!” Hoàng Bán Tiên thấy Lê Tinh Thần vẽ rất nghiêm túc, thật tình khuyên bảo.

Lê Tinh Thần lại không có một chút dao động, gấp từng lá từng lá bùa, lá bùa màu vàng nhanh chóng được tung bay dưới bàn tay thon dài trắng nõn, giống như một con bướm, hình ảnh tuyệt đẹp mà kỳ cục, làm người khác không thể rời mắt.

“Có người không?”

“Tới tới!” Hoàng Bán Tiên nhìn động tác gấp bùa của Lê Tinh Thần say mê, cho đến khi phía sau truyền đến tiếng khách nhân dò hỏi ông ta mới lấy lại tinh thần, vội vàng xoay người trả lời, đồng thời bước nhanh về vị trí của chính mình.

Lê Tinh Thần không có bất kì phản ứng gì khi Hoàng Bán Tiên rời đi, tay vẫn gấp lá bùa như cũ.

“Có yêu cầu gì sao?”

Lê Tinh Thần mới vừa gấp là bùa xong thì trước mặt đã có một người đứng, che ánh mặt trời rũ xuống một bóng râm, vừa lúc vây Lê Tinh Thần ở trong đó.

“Tôi……” Chu Tuệ Giai, cũng chính là người đứng ở trước mặt Lê Tinh Thần, biểu tình trên mặt có chút xấu hổ.

Gần đây không biết tại sao mà cô làm mọi việc đều không thuận lợi, sau đó nghe nói ở phố đồ cổ có mấy thầy bói lợi hại nên quyết định tới thử một lần, ai biết mới vừa đi đến đầu phố đã bị Lê Tinh Thần hấp dẫn.

Chu Tuệ Giai là một nhan khống, nhìn thấy tiểu ca ca đẹp thì không dừng được bước chân, đừng nói đến bước đi, nếu cô không giữ được lý trí thì đã nhào tới rồi.

Không thể không nói, tất cả các nơi trên người Lê Tinh Thần đều nằm trong khiếu thẩm mỹ của Chu Tuệ Giai, thậm chí trước khi Lê Tinh Thần lên tiếng, trong đầu của Chu Tuệ Giai đều là: “Đáng chết, cái lông mi này sao lại dài như vậy?”

“A a a a cái mũi sao có thể cao như vậy?”

“Cái ngón tay này! Tôi điên cuồng mất!”

“Thật muốn cậu ấy ngẩng đầu lên hôn hôn tôi! Hôn hôn tôi!!”

Nhưng trong nháy mắt khi Lê Tinh Thần lên tiếng, Chu Tuệ Giai liền cảm thấy có chút ảo não, thứ đoán mệnh này, hình như có nhan sắc cũng không có tác dụng gì? Nhưng cũng chỉ ảo não trong chốc lát, bởi vì ngay sau đó cô đã bị giọng nói của Lê Tinh Thần hấp dẫn.

Làn đạn trong đầu lại bắt đầu nổi lên, lúc này chỉ còn suy nghĩ “Giọng nói này dễ nghe chết đi được!”

“Trên thế giới vậy mà lại có giọng nói sạch sẽ như vậy!”

“Awsl! Nhưng tôi lại sống đến giờ!”

“Cậu ấy nhìn tôi! Vậy mà lại nhìn tôi! Trong ánh mắt cậu ấy có ngôi sao!!!!”

*Awsl= 啊我死了 /a wǒ sǐ le/ = ôi chết tôi rồi, thể hiện sự kích động khi nhìn thấy vật dễ thương

“Ngồi đi.” Lê Tinh Thần không biết trong đầu Chu Tuệ Giai đang điên cuồng thả rắm cầu vồng, chỉ chỉ vào cái ghế cậu bỏ vốn to ra mua về.

“Được……” Chu Tuệ Giai miễn cưỡng tắt đi làn đạn trong đầu, ổn định lại cảm xúc, ngồi xuống trước mặt Lê Tinh Thần.

Hơn nữa còn nhanh chóng quyết định: Cho dù thầy bói này nói không chuẩn cũng không sao, với cái nhan sắc kia cũng đã rất đáng giá rồi! Coi như tiêu tiền để nói chuyện phiếm cùng tiểu ca ca, đáng giá!

“Muốn hỏi cái gì?” Khách hàng này có chút ngốc, nhưng Lê Tinh Thần liếc mắt một cái đã nhìn ra người này có tài vận thịnh vượng, vì thế phá lệ kiên nhẫn.

“Trong khoảng thời gian này có chút xui xẻo.” Quyết tâm không thể mất mặt ở trước mỹ nhân, Chu Tuệ Giai khống chế câu từ cô sắp buột miệng thét ra, ổn định tâm tình, giọng điệu khẽ run: “Tôi muốn hỏi về vận khí của tôi.”

“Có thể mượn tay phải để xem một chút hay không?” Tuy Lê Tinh Thần đã nhìn ra manh mối từ tướng mạo, nhưng vì để làm Chu Tuệ Giai tin tưởng hơn nên Lê Tinh Thần mới làm hành động xem tay.

“Được.” Chu Tuệ Giai rất chờ mong duỗi tay phải ra, đầu óc lại bắt đầu “Cậu ấy muốn sờ tay của tôi sao? Mấy ngày sau tôi sẽ không rửa tay!”.

Nhưng động tác kế tiếp của Lê Tinh Thần lại làm Chu Tuệ Giai vô cùng thất vọng, bởi vì từ đầu đến cuối Lê Tinh Thần đều không có chạm vào một cộng lông tơ của cô, chỉ đặt bàn tay cô nằm xoài trên bàn.

Sau khi Hoàng Bán Tiên đuổi khách đi giương mắt nhìn lại thì thấy đối diện cậu nhóc kế bên có một cô gái trẻ tuổi ngồi, hơi suy tư một lát mới hiểu rõ đạo lý trong đó:

Vẫn là thất sách, cậu nhóc này làm gì phải tới xem tướng? Rõ ràng chính là tới bán mặt! Hiện tại mấy cô bé đó chính là thích xem mặt! Nhìn thấy soái ca lớn lên đẹp thì không quan tâm gì nữa!

Vô cùng đau đớn, đồng thời Hoàng Bán Tiên cũng không tự chủ được mà nhích lại gần quầy của Lê Tinh Thần, mới vừa tới gần đã nghe thấy giọng nói thanh lãnh của Lê Tinh Thần: “Chị có xuất thân phú quý, là con gái duy nhất trong nhà, nửa đời trôi chảy không có khúc chiết, chỉ có lần năm mười tuổi xảy ra một trận thủy kiếp……”

Đoạn lời nói này làm Hoàng Bán Tiên ngẩn người, ai đoán mệnh mà lại đoán như vậy?

Thầy bói, nói là đoán mệnh không bằng nói là lừa dối, trên cơ bản là nửa hỏi nửa đoán, nếu người tới mặt mang sầu khổ thì nói gần đây có việc phiền lòng, nếu người tới ăn mặc phú quý thì nói gia cảnh giàu có.

Nhưng tuyệt đối sẽ không nói cái gì mà "con gái duy nhất trong nhà" "mười tuổi gặp tai họa" linh tinh khi chưa dò hỏi tình huống, dù sao thì một khi không cẩn thận sẽ lật xe.

Cho dù có chút đạo hạnh thì nói chuyện cũng là nói một nửa giữ lại một nửa, để tránh sau đó tự vả miệng.

Còn không đợi Hoàng Bán Tiên lắc đầu đã nhìn thấy biểu tình của Chu Tuệ Giai dần dần nghiêm túc, vốn dĩ đang chú ý tới nhan sắc của Lê Tinh Thần cũng dần dần để ý tới lời nói.

Mà Lê Tinh Thần vẫn đang tiếp tục: "Hiện có một người bạn trai, hơn nữa còn quyết định sẽ kết hôn trong năm, nhưng hôn sự tiến triển cũng không thuận lợi, trở ngại lớn nhất chính là cha mẹ chị.”

“Đúng…… Toàn đúng!” Chu Tuệ Giai có chút kích động, vốn dĩ ngồi ở chỗ này là bởi vì đi theo bản năng mê nhan sắc, ai mà biết lại có thể gặp kinh hỉ?

“Thứ cho tôi nói thẳng.” Lê Tinh Thần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, loại việc nhỏ như xem tướng này, cậu sao có thể phạm sai lầm: “Tuy chị phạm đào hoa, lại còn có mĩ sắc, nhưng lần này không phải lương duyên.”

“Có ý gì?” Chu Tuệ Giai vốn dĩ có chút kích động hiện tại sắc mặt đã trở nên trắng xanh, nếu không phải bởi vì quá mức thích bạn trai hiện tại thì cô sao có thể bất chấp sự ngăn cản của cha mẹ cũng làm lễ kết hôn?

Nếu những người khác nói với Chu Tuệ Giai cô cùng bạn trai cô không phải lương duyên thì cô chắc chắn sẽ lớn tiếng phản bác, nhưng ban đầu Lê Tinh Thần nói quá chuẩn, chuẩn đến mức làm cô không thể nào phản bác.

“Hơn nữa……” Như là không thấy được sắc mặt khó coi của Chu Tuệ Giai, Lê Tinh Thần tiếp tục nói: “Gần đây vận khí chị không tốt là bởi vì mệnh phạm tiểu nhân.”

“Mệnh phạm tiểu nhân.” Lời này chính là nói mấy ngày nay cô xui xẻo là do người làm chứ không phải tai nạn ngoài ý muốn sao? Tuy đã có chút hiểu nhưng Chu Tuệ Giai vẫn nhịn không được hỏi: “Có ý gì?”

“Ý chính là chị không chỉ bị bạn phản bội.” Lê Tinh Thần dứt khoát nói rõ: “Mà đỉnh đầu còn đội nón xanh.”

Đỉnh đầu đội nón xanh cũng là cách nói mà quốc sư đại nhân học được gần đây, cảm thấy nó miêu tả rất chính xác, vì thế nên lấy về học đi đôi với hành.

Nói trắng ra thì lời này của Lê Tinh Thần chính là "Khuê mật của cô cùng bạn trai cô lừa dối cô còn xuống tay với cô.”

Chu Tuệ Giai cũng không phải người ngu xuẩn, dĩ nhiên hiểu rõ ý trong lời nói của Lê Tinh Thần, hiểu rõ thì hiểu rõ, nhưng có thể tin tưởng cùng tiếp thu hay không lại là một chuyện khác.

“Cảm ơn.” Chu Tuệ Giai ngồi một hồi lâu mới tiếp nhận hiện thực này: “Bao nhiêu tiền?”

“Một ngàn.” Cái giá cả này đã làm quốc sư đại nhân nhức não một phen, thu quá cao hình như không hợp lý, nhưng quá thấp lại không phù hợp với giá trị con người của quốc sư đại nhân, vì thế cuối cùng Lê Tinh Thần quyết định ra một cái giá thấp nhất mà cậu chấp nhận được: “Có hỗ trợ quét mã chi trả qua app.”

Trên tờ giấy tuyên thành “Xem tướng xem bói” của Lê Tinh Thần có mấy mã QR tài khoản.

Một ngàn!

Cái giá này thiếu chút nữa đã làm Hoàng Bán Tiên sợ hãi kêu ra tiếng, bọn họ tính đều chỉ thu 180 tệ, thu 400, 500 đã xem như cao nhất, người này vậy mà dám há mồm ra đòi một ngàn!

Nhưng nghĩ đến tiên đoán có vẻ chuẩn xác vừa rồi của Lê Tinh Thần cùng biểu tình gật đầu đồng tình của Chu Tuệ Giai, Hoàng Bán Tiên nuốt lại hai chữ “Hố tiền!” trở vào.

“Từ từ……” Động tác Chu Tuệ Giai sảng khoái trả tiền làm Lê Tinh Thần rất vừa lòng, cậu quyết định nhắc thêm cho cô vài câu: “Tôi thấy cung mệnh của chị biến thành màu đen, sắp có tai họa đẫm máu.”

“Cái gì?” Chu Tuệ Giai có chút kinh sợ.

“Đừng sợ hãi.” Lê Tinh Thần vẫy vẫy tay, trong lời nói có chút trấn an: “Sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”

Cũng là vì vấn đề không lớn nên Lê Tinh Thần mới không có nói ra ngay từ đầu.

“Có biện pháp hóa giải không?” Tuy đây chỉ là một lời nói, nhưng ai lại nguyện ý vô duyên vô cớ bị xui xẻo? Dĩ nhiên Chu Tuệ Giai cũng như thế, vội vàng dò hỏi biện pháp giải quyết.

“Tôi có một lá bùa bình an, sau khi mang lên người sẽ bảo vệ bình an tránh tai họa.” Lê Tinh Thần lấy lá bùa bình an đã gấp ra: “Nhưng có một chút khuyết điểm, chỉ có thể dùng một lần, sau khi lá bùa hóa thành tro tàn sẽ vô dụng.”

“Bùa bình an?” Ánh mắt Chu Tuệ Giai sáng lên, mặc kệ bùa này có tác dụng hay không, chỉ cần nghĩ đến tiên đoán chính xác của Lê Tinh Thần vừa rồi, cô nguyện ý mua: “Bao nhiêu tiền? Tôi mua!”

“Không lừa già dối trẻ, ba vạn.” Đặt bùa bình an đến trước mặt Chu Tuệ Giai, trong lòng Lê Tinh Thần tính toán.

Nếu lá bùa bình an này có thể bán ra ngoài thì có thể đi thuê một căn nhà lớn hơn một chút, đưa Tiểu Đồng ra ngoài, sau đó dùng số tiền còn dư lại đi dạo, nói không chừng có thể gặp được một hai oán linh có của cải phong phú.

Vào lúc Lê Tinh Thần đang đánh bàn tính “Bạch bạch bạch” trong lòng, Chu Tuệ Giai đã cầm bùa bình an lên.

Ba vạn có lẽ mua một lá bùa bình an thì có chút cao, nhưng đối với Chu Tuệ Giai mà nói, số tiền này còn chưa đủ để cô mua một cái túi, vì thế cô rất sảng khoái thanh toán tiền, thậm chí còn hỏi Lê Tinh Thần mua thêm hai lá, chuẩn bị trở về cho cha mẹ mỗi người một lá, cầu tâm an.

“Cậu nhóc, không tồi nha!” Chu Tuệ Giai vừa đi, Hoàng Bán Tiên đi tới đối diện Lê Tinh Thần, trên mặt tràn đầy sự khâm phục: “Dạy tôi ít bản lĩnh này được không?”

“Ngài học không được.” Ngay từ đầu Lê Tinh Thần đã nhìn ra chi tiết về Hoàng Bán Tiên, thứ phong thuỷ xem tướng này cần có thiên phú, Hoàng Bán Tiên còn kém một chút.

“Không thể nói như vậy được.” Hoàng Bán Tiên có chút không vui: “Tốt xấu gì thì tôi cũng đã lăn lộn ở đây mười mấy năm!”

“Là lừa dối mười mấy năm?” Lê Tinh Thần cười như không cười phản bác, Hoàng Bán Tiên đúng thật có chút bản lĩnh, nhưng chỉ với chút bản lĩnh này, nói khó nghe một chút chính là nếu đặt ở Nam Nguyên Quốc thì đến tư cách mài mực cho Lê Tinh Thần cũng không đủ.

“Hắc hắc…… Nhìn thấu rồi thì đừng nói toạc ra chứ.” Sau khi bị chọc phá, vẻ mặt Hoàng Bán Tiên có chút không nhịn được, nhưng lại thèm khát bản lĩnh của Lê Tinh Thần: “Không dạy tôi cũng đúng, hay là chúng ta thêm bạn tốt trước đi?”

“Làm gì?” Lê Tinh Thần liếc nhìn Hoàng Bán Tiên một cái, nếu không phải thấy người này có chút đạo hạnh thì cậu đã sớm đánh bay ông ta.

“Thấy cậu tuổi còn trẻ, hẳn là không biết Hoa Hạ chúng ta có một cái Hiệp Hội Huyền Học đúng không?” Hoàng Bán Tiên cũng mặc kệ Lê Tinh Thần làm mặt lạnh, cười hì hì ngồi xuống đối diện Lê Tinh Thần.

“Hiệp Hội Huyền Học?” Cái này Lê Tinh Thần đúng là chưa từng nghe nói qua.

“Đó là hiệp hội được tạo bởi người của giới huyền học, bên trong có không ít thiên sư cùng thầy tướng.” Hoàng Bán Tiên thấy Lê Tinh Thần cảm thấy hứng thú với hiệp hội nên vội vàng nói hết tất cả những gì mình biết ra: “Có đôi khi hiệp hội cũng tuyên bố một ít nhiệm vụ, đều có thù lao, giá cả còn rất tốt……”

Hoàng Bán Tiên nói đến hứng khởi, thậm chí còn kể cho Lê Tinh Thần nghe tên vài thiên sư nổi danh, nhưng tất cả lực chú ý của Lê Tinh Thần đều đặt ở câu "nhiệm vụ có thù lao, giá cả còn rất tốt" của Hoàng Bán Tiên.

“Thế nào?” Hoàng Bán Tiên nói đến miệng khô lưỡi khô, nói xong còn không quên mục đích ban đầu của mình, lấy di động ra nhấn vào ứng dụng mạng xã hội, ý bảo Lê Tinh Thần thêm bạn tốt.

“Cũng không tệ lắm ” Lê Tinh Thần lôi mã QR của chính mình ra: “Nhiệm vụ bên trong hiệp hội nhiều không?”

“Không ít đâu.” Hoàng Bán Tiên vừa quét mã vừa trả lời: “Gần đây có một nhiệm vụ rất khó giải quyết, đã có mấy thiên sư đi nhưng vẫn không giải quyết được, ngày hôm qua lại đi thêm mấy người, nếu lần này còn không thể giải quyết thì sợ là tiền thưởng lại phải tăng thêm.”

Nhiệm vụ không ít = tiền không ít.

Nhiệm vụ khó giải quyết = tiền rất nhiều.

Lê Tinh Thần nhanh chóng làm đẳng thức ở trong lòng, không chút suy nghĩ đã nhấn đồng ý kết bạn với Hoàng Bán Tiên, quả nhiên, không lâu sau đã bị Hoàng Bán Tiên kéo vào một diễn đàn gọi là “Hiệp Hội Huyền Học phân hội thành phố H”.

Không biết có phải mọi người đều đang bận hay không, trong diễn đàn có chút an tĩnh, Lê Tinh Thần cũng không để ý nhiều, cất điện thoại di động bắt đầu thu dọn đồ vật, cậu đã hẹn người môi giới hôm nay đi xem nhà, quyết định nhanh một chút thì có thể sớm đưa Tiểu Đồng ra ngoài.

Hoàng Bán Tiên thấy Lê Tinh Thần chuẩn bị rời đi cũng không giữ lại, dù sao thì đã thêm bạn tốt, sau này vẫn có thể liên hệ, còn sợ không học được một nửa chiêu thức sao?

Nghĩ đến điều này, tâm tình Hoàng Bán Tiên vui sướиɠ về vị trí của chính mình, ngoài miệng ngâm nga bài hát.

Nhưng làm Hoàng Bán Tiên không ngờ tới chính là, chân trước Lê Tinh Thần vừa mới rời đi, sau lưng đã có người vội vàng tới tìm cậu.