Chương 3: Báo đáp

Lâm Thanh Hạc cùng Tô Dung đợi trong phòng tới gần giờ cơm trưa.

Trong thời gian đó, y uống nửa chén cháo, tiếp nhận lời hỏi thăm từ bác sĩ mới biết bác sĩ là bạn của người tối hôm qua đưa y tới bệnh viện, ngoài ra còn phải thường xuyên chịu đựng ánh mắt thương hại và đồng tình của Tô Dung.

Lần đầu tiên y biết cảm giác hết đường chối cãi là như nào, đành phải bảo trì trầm mặc, để tránh làm Tô Dung lại nghĩ ra cái gì kỳ quái.

Thế giới này thật lạ lẫm, từ y thuật là có thể nhìn ra, rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với y thuật của các vị lang trung ở Tĩnh thành.

Có thời gian yên tĩnh tự hỏi, y mới bừng tỉnh sinh ra cảm giác chân thật. Có một số việc đã vĩnh viễn lưu lại quá khứ, y sắp phải đối mặt với một tương lai mà y hoàn toàn không rõ.

Một lát sau, tiếng nói chuyện càng ngày càng gần, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Lâm Thanh Hạc nghe thấy động tĩnh liền hướng về bên kia nhìn, ánh vào mi mắt chính là bóng người quen thuộc, là nam nhân cao lớn mà hôm qua y thấy, phía sau đối phương còn có một người khác mà y không biết.

Rốt cuộc có thể thoát khỏi cục diện xấu hổ, Tô Dung giống như tìm được người tâm phúc, từ trên ghế đứng lên: “Dì đi lấy nước cho mấy đứa.”

“Cảm ơn dì Tô.”


Đi theo phía sau Sầm Hàn chính là trợ lý Chương Hoa, anh ta và Sầm Hàn đều mặc tây trang, đi giày da, cùng một kiểu trang phục của tinh anh.

Trong cuộc điện thoại mà Tô Dung gọi cho Sầm Hàn tuy rằng không nói rõ ngọn nguồn, nhưng Sầm Hàn cũng lý giải được đại khái. Hơn nữa Cố Nghiên còn khẳng định đầu Lâm Thanh Hạc không bị tổn thương, mà Chương Hoa không tra ra thân phận của cậu. Như vậy chỉ còn lại một khả năng là Lâm Thanh Hạc nói thật.

Kể cả là việc này nghe vô cùng không chân thật.

Ánh mắt Sầm Hàn dừng trên người Lâm Thanh Hạc, mở miệng nói: “Tài xế của tôi nói là cậu đột nhiên xuất hiện trên đường.”

Lâm Thanh Hạc có loại yên lặng ôn hòa khí chất, liền tính đối mặt chất vấn cũng có thể đạm nhiên đối mặt, hắn đáp lại nói: “Tài xế là người hôm qua đỡ ta sao? Hắn nói là sự thật.”

“Ừ” Sầm Hàn gật đầu một cái tỏ vẻ đã biết, tùy ý kéo ghế ngồi xuống, thu liễm khí thế, nói: “Cho nên sau khi cậu rời khỏi yến hội, rơi xuống nước đã bị cuốn đến nơi này, vừa lúc chặn đầu xe của tôi.”

Lâm Thanh Hạc nghĩ không ra tại sao Sầm Hàn biết nội dung đối thoại mà của y và Tô Dung. Rõ ràng từ lúc hắn bước vào đến bây giờ hai người bọn họ chưa từng giao lưu.

Trong khoảng thời gian ngắn, Sầm Hàn đã để lại cho y ấn tượng khắc sâu. Kinh nghiệm nhiều năm đối nhân xử thế nhắc nhở y, người trước mắt này rất nguy hiểm, thần bí, hơn nữa sâu không lường được.

Trong lòng có suy tính, y giải thích: “Lúc ấy hẳn là các ngươi thấy quần áo ta đã ướt hết, hơn nữa phục sức của ta cũng khác biệt, ta nghĩ những điều này đủ để chứng minh tất cả.”

“Chính xác là như vậy.” Sầm Hàn khẽ nhướng mày: “Nhưng nếu đây là sự thật thì sẽ rất phiền toái.”

Nói tới đây, Chương Hoa ở bên cạnh chủ động đứng dậy: “Vị tiên sinh này, tôi là trợ lý của Sầm tiên sinh, Chương Hoa. Tôi có mấy vấn đề muốn ngài trả lời, mong ngài phối hợp.”

Không có ai tin tưởng lời y nói, Lâm Thanh Hạc nhìn Chương Hoa, lại nhìn về phía Sầm Hàn: “Ta rất cảm tạ ngươi tối hôm qua đã ra tay tương trợ, nhưng cái này không đại biểu rằng ta nguyện ý tiếp thu thẩm vấn. Chỉ là ta vô tình đến nơi này, đối với ngươi mà nói không tồn tại bất cứ uy hϊếp nào.”

Sầm Hàn nghe vậy, nhẹ nhàng nhướng mày, cũng không lên tiếng.

Ngoài ý muốn trượt chân rơi xuống nước, lại đi đến một thế giới xa lạ, lẻ loi một mình, không có cách nào giao tiếp cùng người khác, tuy rằng lúc này Lâm Thanh Hạc có cảm giác bất lực, nhưng y cũng không thể hiện ra, vẫn bảo trì khí độ như cũ.

Chương Hoa đã nhậm chức trợ lý được 5 năm, xử lý những chuyện này rất thành thạo.

Trước đó Sầm Hàn đã nói qua với anh ta, tối hôm qua trên đường lớn gần khu biệt thự hắn nhặt được một thanh niên, có ý định đề cử với Tổng giám đốc Trần Đông của Giải trí Tinh Thiên.

“Xin lỗi.” Anh cười cười: “Là do tôi không suy xét kỹ, ngài hiểu lầm rồi, Sầm tiên sinh không có ý khác. Có khả năng ngài chưa hiểu tình cảnh hiện tại của ngài. Nếu ngài không có thân phận tương ứng ở thế giới này thì sẽ rất khó sống.”

Lâm Thanh Hạc nhíu mày: “Có ý tứ gì, có thể giảng giải không?”

“Nói đơn giản thì ngài thiếu thứ chứng minh thân phận, phải có nó thì ngài mới có thể ăn, mặc, ở, đi lại tại nơi này.”

“Vậy…… làm sao ta có thể lấy được chứng minh thân phận?”

“Người thường không có cách nào lấy được.”
Chương Hoa tạm dừng hai giây, sau đó bổ sung: “Nhưng Sầm tiên sinh có thể lấy được.”

Lâm Thanh Hạc mím môi, ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu: “Yêu cầu ta phải làm gì?”

“Đầu tiên tôi muốn xác nhận tên của ngài.”

“Lâm Thanh Hạc, là "trong rừng thanh tuyền chiếu bạch hạc".”

“Là cái tên hay.”
Chương Hoa khen một câu, nói tiếp: “Xem tuổi tác của Lâm tiên sinh, chắc là không đến 25 tuổi nhỉ.”

“Đã qua nhược quán được 2 năm.”
(editor: tương đương với 22 tuổi á)

Tuổi rất trẻ, là độ tuổi mới vừa tốt nghiệp đại học, lấy diện mạo và khí chất của Lâm Thanh Hạc, cậu tuyệt đối không có khả năng là người thường. Chương Hoa suy tư trong chốc lát: “Ngài mới đến đây, mọi thứ đều chưa quen, về sau ngài có dự định gì không?”

Vấn đề này khiến Lâm Thanh Hạc khó xử.

Đối với y mà nói, kể cả giao lưu cũng thành vấn đề, càng đừng nghĩ có thể sinh hoạt bình thường ở chỗ này. Hơn nữa, căn cứ vào lời Chương Hoa nói lúc nãy, y không có cái gì để chứng minh thân phận, quả thực chính là nhà đã dột còn gặp mưa đêm.

Thần sắc y do dự, tạm thời không đưa ra được một đáp án vừa lòng.

Ánh mắt Chương Hoa lập loè, đẩy gọng kính: “Không sao cả, Lâm tiên sinh không cần lo lắng. Phương thức sinh tồn ở nới này có rất nhiều, mà điều kiện của ngài vô cùng ưu tú, tìm được một công việc tốt không phải là chuyện khó.”

Tuy nói như vậy, nhưng khi mọi thứ vẫn còn mông lung thì mỗi bước đi đều giống như đi trên băng mỏng.

Từ trước đến nay Lâm Thanh Hạc rất thông minh, biết lựa chọn nào sẽ có lợi nhất cho mình, bởi vậy y nói với Sầm Hàn: “Nếu có thể, ta muốn tạm thời lưu lại, làm cái gì đều được, chỉ hy vọng Sầm tiên sinh cung cấp ba bữa một ngày.”

“Làm cái gì đều được?”

Giọng của Sầm Hàn rất êm tai, trầm ổn như đã trải qua vô vàn sương gió, lại điểm thêm một ít sắc thái mông lung.

Lâm Thanh Hạc bổ sung một câu: “Đúng, làm nô tài cũng được.”

“Biệt thự của tôi không có người giúp việc, người làm vườn là người có chuyên môn được mời tới, đầu bếp có kinh nghiệm hơn hai mươi năm làm việc, toàn bộ bảo an đều tốt nghiệp trường quân đội, nếu cậu muốn bưng bê đồ ăn” Nói tới đây, Sầm Hàn tạm dừng một giây: “Cũng có điểm nhân tài không được trọng dụng quá.”

Lâm Thanh Hạc cho rằng chính mình bị cự tuyệt: “Nếu là thế đành phải chờ sau này ta dư dả lại báo đáp tiên sinh.”

Y đoán được thân phận Sầm Hàn không phú cũng quý, khẳng định không thiếu người làm.

Ở Tĩnh thành, tuy rằng trong nhà lục đυ.c với nhau, ngươi tranh ta đoạt, nhưng ít ra còn ăn no mặc ấm, có tiền nhàn rỗi thì thưởng trà đạp thanh, hiện tại y lại bị buộc phải bôn ba vì mấy đồng bạc.

Dường như Sầm Hàn cũng không quá đồng ý: “Ở đây không thu lưu cậu đâu. Nếu kinh tế của cậu vẫn luôn không dư dả, chẳng phải tôi sẽ không lấy được phần báo đáp này sao?"

Lâm Thanh Hạc bị người trước mặt làm cho rối rắm: “Bây giờ ta cũng không dư dả.”

Càng không thể báo đáp.

Sau một lúc lâu, Sầm Hàn cười khẽ.

“Ừ, còn rất biết tự mình hiểu lấy."

Chương Hoa cho rằng hôm nay tâm tình cấp trên của anh rất tốt. Những lần vị này có tâm trang nói đùa với người khác có thể đếm trên đầu ngón tay, đặc biệt là trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện kia khiến người buồn bực.

Lâm Thanh Hạc bắt được manh mối từ nụ cười của Sầm Hàn, muốn y báo đáp nhưng lại không đồng ý đề nghị của y, như vậy chính là đề nghị vừa rồi không đúng ý của đối phương.

“Sầm tiên sinh muốn ta báo đáp như nào?”

Sầm Hàn lẳng lặng nhìn Lâm Thanh Hạc vài giây, rốt cuộc nói tới chủ đề chính: “Cậu có thể lưu lại, nhưng có điều kiện.”

Lâm Thanh Hạc: “Nguyện nghe kỹ càng.”

Chương Hoa tiếp nhận đề tài: “Là như vây, một công ty dưới danh nghĩa Sầm tiên sinh gặp phải phiền toái.”

Tuy rằng bằng vào thế lực của Sầm gia thì không khó giải quyết, nhưng lại không thể nhất lao vĩnh dật.

Sầm Hàn thân phận, diện mạo, thành thục lịch lãm còn giữ mình trong sạch, nên người muốn tới gần hắn quá nhiều, có thể nói là vô số người theo đuổi hắn, nam nữ đều có cả.

Hứa An Vũ chính là một trong số đó.

Hối trước bởi vì Giải trí Tinh Thiên tương đối coi trọng mầm non Hứa An Vũ này, thân là ông chủ, thỉnh thoảng Sầm Hàn cũng sẽ thuận tay chiếu cố, nhưng đều chỉ dừng lại trên phương diện công việc. Dù vậy vẫn khiến cho Hứa An Vũ lầm tưởng rồi sinh ra tâm tư khác.

Hứa An Vũ cá tính mạnh mẽ, không chỉ nhằm vào những người đồng nghiệp cũng được Sầm Hàn chiếu cố, còn liên tiếp làm phiền chính chủ, mà từ trước đến nay Sầm Hàn đều không hề lưu tình từ chối cậu ta.

Vì thế Trần Đông vô cùng đau đầu và khó xử khi bị kẹp ở giữa, một bên là mầm non tiềm năng mà anh ta muốn bồi dưỡng, một bên là cấp trên mà anh ta không thể đắc tội được.

Trần Đông rất có năng lực. Từ trước đến nay, đối với người có năng lực Sầm Hàn rất xem trọng, nếu không cần thiết thì hắn sẽ không áp dụng cách thức cực đoan.

Hứa An Vũ ngoảnh mặt làm ngơ, không nghe lời công ty, cũng không nghe lời khuyên can của người đại diện. Nhưng cậu ta rất hot, sở hữu lượng fans khổng lồ. Quan trọng nhất chính là, cậu ta vừa có năng lực, vừa có nhan sắc, tuyệt đối có tương lai chói lọi.

Vì thế, cho dù cậu ta có làm gì thì Trần Đông vẫn nhẫn nhịn, còn khuyển mọi người chiều theo cậu ta.

Không có biện pháp, người nào hot thì người đó thì sẽ được ưu ái, người nào nổi tiếng thì người đó là nhất.

Có ý kiến à?

Ngượng ngùng, ai bảo ngươi không mang lại được giá trị lớn như vậy chứ.

Mãi cho đến khi xảy ra vụ tại nạn xe cộ này, tất cả cân bằng đều bị đánh vỡ.

Cũng không biết Hứa An Vũ ăn phải thuốc gì, sau khi bị Sầm Hàn cự tuyệt liền đi quán bar mua say. Sau đó còn tự mình lái xe về nhà, ở trên đường đâm phải một cặp mẹ con. Người mẹ bị thương nặng phải cấp cứu, đứa bé được mẹ bảo vệ nên mới may mắn thoát một kiếp.

Liên quan đến mạng người, Sầm Hàn không có khả năng mặc kệ. Chương Hoa theo Sầm Hàn đi một chuyến lên tầng 4 của bệnh viện Ngọc Lâm, hiện tại người mẹ đã được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt ICU, nhưng vẫn chưa tỉnh, tiếp theo sẽ phát triển như thế nào đều không rõ.

Ngay giây phúc Chương Hoa nhìn thấy Lâm Thanh Hạc liền hiểu được tại sao ông chủ của anh lại nói phiền toái đã được giải quyết một nửa. Thật vậy, chỉ cần nhìn ngoại hình của Lâm Thanh Hạc mà xem, hoàn toàn là ông trời thưởng cho cậu chén cơm này.

Anh ta uyển chuyển nói: “Lâm tiên sinh cũng sẽ có thể giải quyết khốn cảnh.”

Công ty là chỉ địa phương có rất nhiều nhân công, giống với cửa tiệm, quán trà các loại.

Sau khi Lâm Thanh Hạc tiêu hóa xong từ ngữ này, trực tiếp nói tới trọng điểm: “Vậy ta phải làm cái gì?”

“Trở thành một thành viên vửa công ty, cứu lại tổn thất.” Tốc độ nói chuyện của Chương Hoa không nhanh không chậm: “Ngài có thể có được kinh tế xa xỉ, hơn nữa còn có được một thân phận địa vị nhất định. Nhưng đồng thời ngài cũng cần bỏ ra tinh lực, ở một vài thời điểm nghiêm trọng có khả năng phải chịu một ít chửi bới."

Nói rõ ràng lợi và hại.

Lâm Thanh Hạc không cân nhắc lâu, lập tức hỏi lại điểm quan trọng nhất: “Chỉ cần bỏ ra những thứ đó thôi sao?”

Chương Hoa kiên nhẫn đáp lại: “Đúng vậy, Lâm tiên sinh yên tâm, chúng tôi là công ty chính quy.”

Có những lời này đảm bảo, Lâm Thanh Hạc gật đầu: “Được, ta đáp ứng.”

Đáp rất sảng khoái, Chương Hoa hơi mỉm cười: “Tốt lắm, Lâm tiên sinh, về nội dung chi tiết tôi sẽ nói với ngài sau.”

“Được” Lâm Thanh Hạc đưa ra vấn đề cuối cùng, y quay đầu lại, tóc dài chảy xuống vai: “Tiếp theo ta sẽ ở đâu?”

Chương Hoa nhìn ông chủ nhà mình, đang muốn mở miệng thì Sầm Hàn nói: “Hương Đàm.”

Có chỗ ở là được, Lâm Thanh Hạc an tâm không hề hỏi nhiều. Kể cả hoàn cảnh chỗ ở có thiếu thốn thì y vẫn có thể tiếp thu.

Nếu Chương Hoa biết được suy nghĩ này của y, có lẽ sẽ tăng huyết áp mà chết.

Sầm Hàn vẫn luôn lưu ý Lâm Thanh Hạc, đừng nhìn tính tình câu ôn hòa mà lầm, thực tế nói chuyện vô cùng sắc bén. Tuy hơi khó bồi dưỡng nhưng cũng không sao, Hàn Sâm nghĩ thầm, cứ từ từ dạy cậu vậy.