Chương 5: Xấu hổ

Đối với sự chậm hiểu của Lâm thanh Hạc, dì Tô cười hai tiếng: “Đúng vậy, đây là nhà của Sầm tiên sinh, cháu ở một mình không an toàn, kể cả có thuê người hỗ trợ thì cũng sẽ có lúc cảm thấy bất tiện, tiên sinh chắc đã suy xét tốt việc này.”

Kỳ thật còn một lý do khác, tâm tư Sầm Hàn kín đáo, xử lý mọi việc rất chu toàn.

Dưới hoàn cảnh lạ lẫm, một người dù có năng lực tiếp nhận cao, cũng không thể tránh việc sẽ có cảm giác gần gũi đối với người đầu tiên gặp mặt, đó gọi là hiệu ứng cầu treo.

Nếu cảm giác này trở nên mãnh liệt, có lẽ sẽ biến thành ỷ lại.

Lâm Thanh Hạc mới đến, không biết gì hết, như một tờ giấy trắng, ai cũng có thể lừa dối y, để tránh cho cành mẹ đẻ cành con, ở lại biệt thự là biện pháp tốt nhất.

Rốt cuộc thì Sầm Hàn không thích cảm giác có việc gì thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn.

Tô Dung mở cửa phòng, hào hứng nói: “Bàn trang điểm và gương ở bên kia, phía trước cửa sổ sát đất có ghế nằm và bàn nhỏ, dì đoán cháu thích thanh nhã nhỉ, đồ dùng nơi này cũng đều có màu sắc nhẹ nhàng.”

“Phòng tắm ở bên này, có vòi hoa sen và bồn tắm, bên màu đỏ là nước ấm, bên màu xanh là nước lạnh. Hôm nay cũng muộn rồi, sau này nếu muốn ngâm bồn có thể nói trước với dì. Phòng để quần áo có cả đồ hàng ngày và chính trang, cháu xem thử có ổn hay không.”

Tô Dung dẫn Lâm Thanh Hạc vào phòng để quần áo, đồ bên trong đều được sắp đặt ngăn ngắn, có đầy đủ quần áo, đồng hồ, cà vạt……

“Về sau cháu có yêu cầu gì đều có thể nói với dì.” Tô Dung mở miệng nói: “Ngày thường Sầm tiên sinh rất bận, không thể ở nhà cả ngày, cho nên đa số thời điểm chỉ có hai dì cháu mình thôi.”

“Được, ta biết rồi.” Lâm Thanh Hạc nhìn một vòng quanh phòng: “Sầm tiên sinh không ở cùng người nhà hắn sao?”

“Không, lúc Sầm tiên sinh tiếp nhận Sầm gia thì đã dọn ra ngoài ở một mình. Mấy năm trước cha mẹ ngài ấy đã ra nước ngoài phát triển sự nghiệp, là một nơi cách Tây Kinh rất xa.” Tô Dung nói xong thì chỉ dãy quần áo: “Có khi về sau phải mở rộng thêm không gian, nếu cháu tiến vào Giải trí Tinh Thiên thì phải chú trọng việc ăn mặc hơn.”

Có lẽ biết Lâm Thanh Hạc lần đầu tiên nghe đến Tinh Thiên, Tô Dung chậm rãi giải thích: “Sau này cháu sẽ làm việc tại Tinh Thiên.”

Thật ra Lâm Thanh Hạc có rất nhiều thắc mắc, ví dụ như đó là địa phương như thế nào, công việc của y là gì, y phải làm những gì, nhưng hiện tại cũng không còn sớm nữa, đành phải chờ khi nào thích hợp thì hỏi vậy.

“Nghỉ ngơi sớm một chút, biệt thự hơi rộng, ngày mai dì sẽ dẫn cháu đi một vòng để làm quen.”

“Được, dì Tô.”


Bấy giờ chỉ còn lại Lâm Thanh Hạc, y đi một vòng không có mục tiêu nhìn những đồ dùng có trong phòng, thần sắc có chút lạ lẫm, đối với y mà nói, mỗi đồ vật ở đây đều vô cùng xa lạ, hấp dẫn tầm mắt y.

Bình hoa cùng nến thơm tinh xảo tú lệ, đèn thủy tinh phát sáng, trên tường treo tranh sơn dầu vẽ phong cảnh, chiếc giường lớn ấm áp sạch sẽ, gối dựa trông vô cùng mềm mại.

Lâm Thanh Hạc thử vươn tay chạm vào, xúc cảm mềm mềm như dự kiến, gối đầu lên chắc chắn sẽ rất thoải mái.

Ở tĩnh thành thời điểm hắn buổi tối sẽ tắm gội sau lại đi ngủ, ngày hôm qua rơi vào trong nước, tuy rằng quần áo bị người thay đổi, nhưng tổng cảm thấy trên người có chút dính nhớp.

Toàn bộ căn biệt thự để lại cho Lâm Thanh Hạc ấn tượng xa xỉ và rộng lớn, đến phòng tắm cũng không ngoại lệ. Gạch men sứ trơn bóng, giá đỡ trên tường để khăn tắm và một bộ quần áo, gần cửa sổ có một cái bồn tắm hình bầu dục màu trắng, cách đó không xa là vòi hoa sen.

Dựa theo lời di Tô, y lẳng lặng nghiên cứu chốt mở vòi hoa sen. Nhưng có vẻ dì Tô đã đánh giá cao năng lực tiếp nhận của y rồi, quả nhiên chỉ có lý luận thì không được.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng y quyết định hành động thực tế.

Màu đỏ là nước ấm, màu xanh là nước lạnh, tắm gội thì cần nước ấm……

Không biết y đυ.ng vào chỗ nào nào, đột nhiên “Phụt……”

Dòng nước ào ào trút xuống, che đậy tầm mắt.

Lâm Thanh Hạc giật mình, tay chân luống cuống muốn tắt đi, nhưng làm cách nào cũng không đóng chốt được, mà còn làm nước chảy nhiều hơn, bắn tung tóe trên sàn nhà.

Y lùi lại mấy bước, nhất thời không biết phải làm sao.

Làm…… Làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ y làm hỏng rồi?

Vốn dĩ đã không xu dính túi, nếu còn làm hỏng thử này thì y nợ ngập đầu mất.

Chữ nghèo treo trên đầu làm người ta phải bất đắc dĩ. Lâm Thanh Hạc lập tức lựa chọn đi quấy rầy dì Tô.

Thật vất vả ra đến đại sảnh, y nhìn xung quanh đột nhiên có cảm giác "ta là ai, đây là đâu?".

Tầng 1 ít phòng, có lẽ phòng của dì Tô ở tầng hai hoặc tầng ba.

Lâm Thanh Hạc cảm thấy y đã dùng hết may mắn đời này rồi. Bởi vì lúc mới lên lầu hai y đã gặp phải Sầm Hàn. Y giả vờ như không nhìn thấy hắn, lập tức xoay người rời đi, rất có tự giác không làm phiền đến chủ nhân biệt thự.

“Sao lại chạy?”

Sầm Hàn cầm ly nước, liếc thấy thân ảnh Lâm Thanh Hạc, dựa người vào cạnh bàn, tùy ý hỏi một câu.

Lâm Thanh Hạc cứng đờ, xong rồi, bị phát hiện rồi.

“Lâm Thanh Hạc?” Sầm Hàn nói, âm cuối hơi lên cao.

Lâm Thanh Hạc đành phải quay lại, trong bóng tối lộ ra mặt mày như ngọc, trên môi dính nước, tóc đen ướt nhẹp, thậm chí đuôi tóc còn đang nhỏ nước.

Thấy được bộ dáng chật vật của y, Sầm Hàn bỏ ly nước xuống, cười khẽ: “Mới qua một lát liền lăn lộn thành như vậy, cậu thật là làm tôi ngoài ý muốn.”

Lâm Thanh Hạc mím môi, thần sắc không tốt lắm, qua vài giây mới nói chuyện: “Hình như ta làm hỏng đồ rồi.”

Sầm Hàn thầm nghĩ không thể nào đâu, ngoài miệng lại hỏi: “Đồ gì?”

“Phòng tắm.” Do không biết gọi là gì nên Lâm Thanh Hạc không nói ra được ba chữ "vòi hoa sen", y giải thích ngắn gọn: “Chốt mở, nước vẫn luôn chảy ra.”

Sầm Hàn hiểu rõ: “Thảm nào lại trốn tôi.”

Bị bắt quả tang rồi nên Lâm Thanh Hạc dứt khoát bất chấp nói: “Bây giờ phải làm sao đây?”

Áo ngủ màu xanh đậm tôn lên vóc dáng của Sầm Hàn, hắn từ tốn bước qua Lâm Thanh Hạc, bỏ lại một câu: "Đi theo tôi.”

Lâm Thanh Hạc mơ hồ ngửi được một mùi hương thanh mát sảng khoái, có lẽ là mùi hương sau khi tắm gội.

Y đi phía sau Sầm Hàn, suy nghĩ nên giải thích sự tình ngoài ý muốn này như thể nào để có thể thoát khỏi hiềm nghi.

Vừa bước vào phòng, Sầm Hàn đã nghe thấy tiếng nước xối xả. Vòi hoa sen trong phòng tắm mở mức lớn nhất, dòng nước áo áo trút xuống.

Hắn giơ tay đóng chốt, dễ dàng xử lý vụ "tai nạn" trong mắt Lâm Thanh Hạc.

Lâm Thanh Hạc ngạc nhiên, vậy là kết thúc sao?

Giống như biết y suy nghĩ cái gì, Sầm Hàn nhìn y: “Kết thúc rồi.”

Không khí có hơi xấu hổ.

May là không bị hỏng, Lâm Thanh Hạc thầm nghĩ, không cần bồi thường.

“Lần sau nhớ ký, kéo ra là mở, xoay sang phải là nước ấm, xoay sang trái là nước lạnh, muốn đóng lại thì đẩy chốt.” Sầm Hàn cao hơn Lâm Thanh Hạc một đoạn, hắn hơi cúi đầu: “Thử đi.”

Dưới sự giám sát của vị nào đó, Lâm Thanh Hạc tiến hành thao tác thực tế. Có lẽ lần này y có cảm giác an toàn, không còn hoảng loạn như trước, thành công học được cách sử dụng vòi hoa sen.

“Ta biết rồi, đa tạ.”

“Không cần.”
Sầm Hàn ra khỏi phòng tắm: “Thay vì "đa tạ" thì người nơi này quen dùng "cảm ơn" hơn.”

“Ừ.” Lâm Thanh Hạc thay đổi cách nói: “Cảm ơn, Sầm tiên sinh, ta có một cái yêu cầu, có được không?”

Sầm Hàn ánh mắt ý bảo "cậu nói đi".

“Ta không quen mặc quần áo nơi này, nếu có thể thì ta muốn đổi sang trang phục rộng rãi một chút.”

Tuy ngữ điệu Lâm Thanh Hạc bình tĩnh, nhưng có thể nghe ra một tia móng chờ.

Ánh mắt Sầm Hàn dừng trên người Lâm Thanh Hạc, lúc nãy không thấy rõ, hiện tại có ánh sáng liền thấy, sơ mi trắng bị xối ướt, mơ hồ lộ ra vòng eo thon gọn, nhìn một cái không sót cái gì, mang theo chút ái muội.

Làm hắn nhớ đến xúc cảm tinh tế khi thay quần áo cho cậu ở bệnh viện.

Thân hình Lâm Thanh Hạc tinh xảo hơn so với những người mà Sầm Hàn từng gặp qua, không có chỗ nào là không hoàn mỹ, giống như thần Nữ Oa phải bỏ ra rất nhiều công sức mới tạo ra được.

Hắn bất động thanh sắc dời ánh nhìn, sau đó mở miệng nói: “Ừ, tùy cậu.”

Tùy rằng Sầm Hàn luôn có cảm giác xa cách, nhưng thật ra vẫn khá là dễ nói chuyện, Lâm Thanh Hạc nghĩ thầm.

“Sắc trời đã tối, Sầm tiên sinh sớm ngày nghỉ ngơi.

Sầm Hàn nhíu mày, nhưng cũng lười sửa lại cách dùng từ của y: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

Lâm Thanh Hạc vất vả tắm rửa xong, nhớ lại cách Sầm Hàn mặc áo ngủ, y mân mê nửa ngày mới mặc được.

Y buộc chặt dây lưng, nằm ngửa ở trên giường, nhìn chùm đèn đến xuất thần.

Hồi trước mối ngày y đều suy nghĩa rất nhiều, nghĩ tới việc trên triều, cũng nghĩ đến việc của lê dân bá tánh. Nhưng hiện giờ không có gánh nặng, ngược lại thấy hơi trống rỗng.

Cuối cùng Lâm Thanh Hạc vẫn tiến vào giấc ngủ, có lẽ do hoàn cảnh quá mức an nhàn, làm y không nhịn được buồn ngủ.

.

Sáng sớm, tiết trời trong xanh.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng, làm cho bức rèm rủ xuống nhiễm một vầng sáng dịu nhẹ.

Cỏ bên ngoài xanh ngát, bên trên điểm xuyết mấy công cúc trắng, ánh sáng xuyên qua tán cây tạo thành từng đốm trên mặt cỏ.

Làn gió thổi qua, bóng cây lay động.

Lâm Thanh Hạc vén rèm lên, yên lặng cảm thụ ánh mặt trời ấm áp.

Ngoài đại sảnh, dì Tô đã dọn đồ ăn lên bàn. Bình thường, bữa sáng của Sầm Hàn rất đơn giản, cũng không phong phú.

Nhưng từ hôm nay trở đi sẽ khác, trong nhà có thêm Lâm Thanh Hạc, bà nên chiếu cố đứa nhỏ này.

Tô Dung quay đầu thấy thanh niên cách đó không xa, vẫy tay gọi y: “Chào buổi sáng, có thích cháo thịt nạc ăn kèm trứng bắc thảo không? Dì còn làm thêm sủi cảo và xíu mại, bởi vì không biết cháu thích gì nên di chuẩn bị mỗi thứ một ít.”

Tay nghề của Tô Dung không tồi, đồ ăn bà làm trông vô cùng ngon mắt.

Liễu Phù Tuyên cũng từng làm rất nhiều loại điểm tâm cho Lâm Thanh Hạc, dù y không được Lâm Phong yêu thương, nhưng tình cảm mà Liễu Phù Tuyên cho y cũng đủ để y hạnh phúc và thỏa mãn.

Lâm Thanh Hạc lại càng có hảo cảm với Tô Dung.

Chờ chủ nhà cùng dùng bữa là phép lịch sự, y nói: “Dì Tô có cần hỗ trợ không?”

“Không cần đâu.” Còn có một ly sữa bò đặt trong phòng bếp, Tô Dung mỉm cười mở miệng nói: “Những việc này dì làm thuận tay rồi, cháu cứ ngồi xuống ăn sáng đi.”

Lâm Thanh Hạc tìm vị trí ngồi xuống, nhưng không động đũa.

Một lúc sau y nghe thấy phía cầu thang có động tĩnh.

Sầm Hàn vừa chỉnh lại tay áo vừa đi xuống cầu thang bằng gỗ đỏ, ngón tay thon dài hữu lực, cổ tay đeo một cái đồng hồ giá trị xa xỉ.

Nhìn thấy có bóng người trước bàn ăn, hắn nâng mắt, phát hiện Lâm Thanh Hạc ngồi ở kia, tư thái đoan chính.

“Sau này có thể không chờ tôi cũng được.”

Lâm Thanh Hạc gật đầu, tỏ ý đã biết.

Lấy phong cách đối nhân xử thế của Sầm Hàn, y cũng không khách sáo nữa.

Bưa cơm này rất an tĩnh, chỉ ngẫu nhiên có thanh âm chén đĩa va chạm.

Lúc gần xong, Sầm Hàn nhận điện thoại của đối tác. Hắn thong thả giao lưu cùng đối phương, trong mắt ghi lại nhất cử nhất động của Lâm Thanh Hạc. Thật đúng là dáng vẻ thư sinh văn nhã.

Sau khi nghe điện thoại xong, trợ lý Chương Hoa xuất hiện ở trước cửa đại sảnh.

Anh ta báo rằng người bị đâm, Trịnh Dao, đã tỉnh lại. Sầm Hàn lâm thời sửa lại hành trình, trước tiên đi đến bệnh viện Ngọc Lâm.

Chương Hoa gật đầu coi như chào hỏi Lâm Thanh Hạc: “Lâm tiên sinh, chúng tôi đi trước.”

Lâm Thanh Hạc buông bát sứ: “Ừ, trợ lý Chương.”

“Phép lịch sự cơ bản lúc tạm biệt với người khác là phải nói hẹn gặp lại (tái kiến)." Sầm Hàn nhắc nhở y, tuy ngữ khí như đang ra lệnh nhưng cũng không làm người khác cảm thấy không thoải mái.

Lâm Thanh Hạc nhợt nhạt cười: “Sầm tiên sinh, hẹn gặp lại.”