Chương 1

Những tiếng ồn ào huyên náo xung quanh không ngừng vang lên.

Diệp Cầu Tác mở mắt ra, cô duỗi tay xoa xoa huyệt thái dương, nhìn thấy mấy người đang vừa cười đùa vừa trang điểm giữa sân khấu, lại đảo mắt nhìn về phía dưới khán đài bên cạnh, có vài ống kính đang ngắm vào những người đó.

Cô bỗng nhiên ngẩn người.

Nhớ ra rồi, những người này đang thu hình một chương trình đố vui kiến thức, mà bản thân cô thì được bạn bè mời tới đây làm khách mời tạm thời cho đủ số lượng.

Diệp Cầu Tác đã nhốt mình trong phòng thí nghiệm liên tục mấy ngày liền lại bị kéo đến đây, bây giờ là lúc nghỉ giải lao, cô đang ngồi ở vị trí của mình mà nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó mơ thấy một giấc mộng.

Trong mơ, bản thân thật ra chỉ là một vai phụ nhỏ bé trong một quyển sách, mà vị nữ minh tinh ngồi ở góc phải sân khấu mới là nữ chính, nữ chính trong chương trình này cực kỳ tỏa sáng, có học vấn tốt, ngoại hình lại xinh đẹp, một khi chương trình phát sóng thì cô ta từ minh tinh hạng hai lập tức thăng tiến thành minh tinh hạng nhất, tài nguyên trong tay cuồn cuộn không dứt.

Nữ chính giẫm lên một đám người trong chương trình này để thượng vị, ở giới giải trí mang hình tượng học bá, Diệp Cầu Tác còn là người bị giẫm nhiều nhất, bởi vì ngoại hình cô không hề thua kém nữ chính nên bị tác giả lấy làm cục đá kê chân hoàn hảo cho nữ chính, bất kể là trả lời câu hỏi hay về mặt kiến thức đều bị nữ chính treo lên đánh.

Chỉ có điều Diệp Cầu Tác không xuất hiện nữa ở phần sau của cuốn sách, cô hoàn toàn là một người qua đường vô danh.

Ở trong mộng, Diệp Cầu Tác bị bắt đọc hết cả cuốn sách, sau khi nữ chính nhờ vào chương trình này để trở nên nổi tiếng, thu hoạch được đủ loại nam thần và ông chủ thương nghiệp trong giới giải trí, phiếu CP tăng đến chóng mặt.

Diệp Cầu Tác: “?”

Trước tiên bỏ qua giấc mơ này có phải thật hay không, nhưng lấy cô làm đá kê chân ở chương trình đố kiến thức, chỉ số thông minh của tác giả bị chó gặm rồi hả?

Trong khi Diệp Cầu Tác còn đang tự hỏi thì chương trình tiếp tục ghi hình, màn đối đáp của khách mời trên sân khấu cùng với năm mươi khán giả đã bắt đầu rồi, mọi chuyện xảy ra giống hệt trong giấc mộng.

Chương trình kiến thức này có hình thức chủ yếu là trả lời câu hỏi và thảo luận, khách mời trên sân khấu và khán giả sẽ cùng nhau trả lời câu hỏi, sau đó sẽ bắt đầu tiến hành thảo luận, Năm mươi khán giả trả lời câu hỏi, qua một vòng ghi hình thì sẽ có ba mươi người có thể tiếp tục ở lại, sau đó lại ghi hình vòng tiếp theo, cứ như thế mỗi vòng sẽ loại bỏ một số lượng khán giả tương ứng, cuối cùng sẽ có năm khán giả được ở lại thi đấu cùng năm khách mời trên sân khấu.

Năm người khách mời cố định bao gồm người dẫn chương trình giải trí, nghệ sĩ kịch nói, diễn viên, minh tinh, vân vân.

Về cơ bản họ đều là người trong giới giải trí, nữ chính Vạn Ngữ Nhu là nữ minh tinh trẻ tuổi duy nhất trong năm vị khách mời, ngoài ra còn có một nam diễn viên trạc tuổi cô ta, ba người còn lại đều là đàn ông tuổi trung niên.

Kế tiếp ở trong mộng, nữ chính Vạn Ngữ Nhu đều trả lời đúng tất cả câu hỏi, mà Diệp Cầu Tác - người có điểm số thấp nhất trường quay đã bị ống kính ghi lại toàn bộ. Hai cô gái đều trẻ tuổi và có ngoại hình không tầm thường đã bị đẩy lên bàn cân so sánh. Đã mấy ngày Diệp Cầu Tác chưa được nghỉ ngơi, lại bị bạn bè kéo tới góp đủ số lượng, hơn nữa tổ chương trình cũng không trang điểm cho năm mươi khán giả nên sắc mặt cô đương nhiên không đẹp bằng nữ chính được trang điểm tỉ mỉ đang ngồi trên sân khấu.

Điểm số cách biệt như thế, hơn nữa một bên là Vạn Ngữ Nhu ăn nói dõng dạc, một bên là Diệp Cầu Tác lầm lì ít nói, một màn đối lập “tuyệt đối” lập tức được tổ hậu kỳ của chương trình đặc biệt biên tập ra.

Chương trình một khi được phát sóng, Vạn Ngữ Nhu không có gì bất ngờ mà trở nên nổi tiếng, còn hòn đá kê chân là Diệp Cầu Tác đương nhiên bị cư dân mạng khinh bỉ, bình luận rằng ngốc nghếch, không có đầu óc, vân vân.

Mà cốt truyện ở hiện thực cũng phát triển giống như trong mộng, cụ thể là nút ấn đáp án của Diệp Cầu Tác hỏng rồi, chỉ có thể chọn duy nhất một đáp án A thôi.

Trong mộng chẳng qua Diệp Cầu Tác chỉ tới cho đủ số lượng, cô cũng lười tìm nhân viên công tác sửa nút mà chỉ ngồi trên ghế khán giả để nhắm mắt nghỉ ngơi, kết quả là bị nữ chính giẫm lên thượng vị.

Nếu như không mơ thấy giấc mộng này, dựa theo tính cách của Diệp Cầu Tác mà nói nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, có lẽ cô thật sự sẽ để nút ấn hỏng như vậy để kết thúc chương trình sớm một chút.

Nhưng bây giờ…

Diệp Cầu Tác muốn nhìn xem nếu cô không làm theo mạch phát triển của cốt truyện trong sách thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Cô đứng dậy khỏi ghế khán giả rồi trực tiếp đi xuống dưới.

Ống kính vẫn còn đang ghi hình, nhân viên công tác bên dưới thấy có khán giả từ trên đi xuống thì lập tức có người chạy tới nói: “Bây giờ còn đang ghi hình, khán giả không thể đi xuống được.”

Diệp Cầu Tác xòe tay ra để lộ phím ấn: “Cái này chỉ chọn được đáp án A, hỏng rồi.”

Nhân viên công tác ngẩn người, sau đó nói: “Xin cô chờ một chút.” Nói xong lập tức lấy phím ấn từ trong tay cô rồi đi kiểm tra cùng các nhân viên khác.

Sau khi cả đám người thảo luận xong, nhân viên công tác vừa rồi quay lại với một phím ấn mới: “Xin lỗi, chúng tôi đã đổi cái mới rồi, phím này có thể dùng. Nhưng mà các câu hỏi trước đó không thể ghi hình lần nữa, cho nên…”

Diệp Cầu Tác gật đầu, nhận lấy phím ấn trong tay anh ta, xoay người trở về chỗ ngồi trên cầu thang.

Cầm phím ấn ngồi xuống, Diệp Cầu Tác thoải mái dựa lưng vào ghế, nghiêm túc lắng nghe câu hỏi, những câu hỏi này cỏ vẻ phong phú đa dạng, bao gồm thiên văn địa lý nhân văn lịch sử vân vân, nhưng thật ra chỉ là các vấn đề đơn giản, dùng để dọa mấy người thiếu hiểu biết thôi.

Hơn nữa… Trong sách có nói rằng trong tay Vạn Ngữ Nhu có đề cương đáp án, trước đó đã đọc qua rồi nên cô ta đơn giản chỉ là nhớ đáp án.

Diệp Cầu Tác nghe câu hỏi trên sân khấu, sau đó cùng ấn chọn đáp án với mọi người ở đây, tuy rằng nửa vòng đầu không có điểm, nhưng sau khi không có trở ngại nút ấn nữa thì cô đã lấy được điểm tối đa.

Tuy nhiên điểm số này vẫn chưa gọi là đáng kể trong số năm mươi khán giả.

“Bây giờ Ngữ Nhu bao nhiêu điểm rồi?” Một minh tinh trên sân khấu quay đầu sang hỏi cô gái trẻ bên cạnh.

“470 điểm.” Vạn Ngữ Nhu khẽ cười, hơi xấu hổ nói, “Sai mất hai câu hỏi.”

“Chỉ sai hai câu hả? Hình như tôi sai hai mươi câu rồi đó.” Một diễn viên kịch nói khác tự tính toán điểm của mình.

“Hai mươi câu? Ha ha ha, lão Tưởng, kiến thức của ông có hơi thiếu hụt đó.” Một khách mời nói đùa.

Diễn viên kịch nói nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, nên học hỏi Ngữ Nhu nhiều hơn.”

Cả trận đấu có tổng cộng 50 câu hỏi, mỗi câu trả lời đúng sẽ được mười điểm, bây giờ chỉ còn lại câu hỏi cuối cùng.

Trên màn hình lớn xuất hiện câu hỏi cuối, là câu hỏi thuộc chủ đề khoa học kỹ thuật, vẫn như cũ có bốn sự lựa chọn, hỏi về phương pháp thường dùng của thiết bị điện tử không dùng pin, Diệp Cầu Tác nhìn sơ qua một cái rồi ấn nút chọn đáp án, sau khi mọi người chọn xong, trên sân khấu vẫn còn đang tranh luận, khách mời đều có suy nghĩ khác nhau.

“Cá nhân tôi cho rằng nên chọn đáp án B, giao tiếp trường gần. Nếu tôi nhớ không lầm thì đồng hồ y tế thông minh của công ty kỹ thuật Thiên Cầu cũng dùng loại phương pháp này.” Vạn Ngữ Nhu mặc một thân váy dài trắng ngồi trên ghế khách mời, ngữ điệu không chút vội vàng, giữa một đám khách mời trung niên đang tranh luận đến đỏ mặt tía tai thì có vẻ cực kỳ thanh lệ thoát tục.

“Ngữ Nhu, cô đều biết mấy thứ này à?” Diễn viên kịch nói bên cạnh vô cùng kinh ngạc.

Vạn Ngữ Nhu vén tóc mái bên tai, khẽ cười: “Trước kia chỉ biết sơ sơ thôi ạ.”

“Kể ra thì công ty Thiên Cầu thật sự rất ghê gớm, dự án nghiên cứu ra trong mấy năm gần đây đều ảnh hưởng rất lớn đối với cuộc sống của chúng ta.”

“Làm sao Ngữ Nhu lại hiểu biết về dự án của công ty Thiên Cầu đến như vậy?”

Năm vị khách mời trên sân khấu bắt đầu nói chuyện phiếm, nhưng hiển nhiên mọi người đều rất hứng thú với thông tin mà Vạn Ngữ Nhu vừa mới nói.

Vạn Ngữ Nhu đối mặt với vô số ống kính cũng không hề sợ hãi, khẽ cười nói: “Lúc học đại học tôi từng đi tham quan công ty kỹ thuật Thiên Cầu với giảng viên, người hướng dẫn đã từng đề cập qua một lần.”

Mọi người ở đây không hẹn mà cùng phát ra một tiếng cảm thán.

Ai ai cũng biết, mấy năm gần đây công ty kỹ thuật Thiên Cầu liên tục phát triển ra một số sản phẩm công nghệ điện tử có ảnh hưởng rất lớn đối với cuộc sống của mọi người, chẳng qua công ty này có tiếng thần bí kín tiếng.

Nghe nói tiền lương của nhân viên cũng cực kỳ cao, cho nên mấy năm nay nhân viên của công ty này đều rất được săn đón trên thị trường hẹn hò xem mắt.

Người bình thường chẳng thể có cơ hội đến tham quan công ty này, bây giờ ánh mắt mọi người nhìn Vạn Ngữ Nhu đã không giống lúc trước, quả nhiên không hổ là sinh viên tài năng bước ra từ viện công nghệ California, ngay cả công ty kỹ thuật Thiên Cầu cũng được đi tham quan.

“Người dẫn chương trình hãy công bố đáp án nhanh chút, để xem chúng tôi ai chọn đúng.” Diễn viên kịch nói hô với người dẫn chương trình.

“Được rồi, chúng ta hãy cùng nhau tiết lộ đáp án cuối cùng nào, ai sẽ đạt được điểm đây.” Người dẫn chương trình giơ tay, đáp án chính xác lập tức được hiện ra trên màn hình lớn.

Không ngoài mong đợi, đáp án chính xác là phương án B, tổng điểm của Vạn Ngữ Nhu lên tới 480, cao nhất toàn trường quay.

“Chúng ta đến xem xem trong các vị khán giả có ai chọn đúng không, tổng cộng có… ba mươi lăm người!” Người dẫn chương trình đứng đối diện với năm mươi vị khán giả, “Được rồi, chúng ta chọn ngẫu nhiên một vị khán giả nhé, hãy giải thích một chút tại sao lại chọn đáp án này.”

Diệp Cầu Tác vừa nghe vừa cúi đầu xem điểm số của chính mình, tổng 500 điểm thì cô đạt được 250 điểm, nửa vòng đầu toàn chọn đáp án A nên không được điểm nào.

Ánh đèn trên sân khấu đảo qua đảo lại giữa năm mươi vị khán giả, cuối cùng dừng ở vị trí của Diệp Cầu Tác.

Diệp Cầu Tác bị đèn chiếu chói mắt, chậm rãi giơ tay lên che trán: “…” Một hai phải bắt cô đối mặt với nữ chính hả?

“Vị khán giả số bốn mươi ba có thể nói lý do tại sao cô chọn đáp án B không?” Người dẫn chương trình cười hỏi.

Ánh đèn hình tròn màu trắng chiếu vào người Diệp Cầu Tác, cô thậm chí có thể đoán được giờ phút này đã có vài ống kính đang hướng về phía cô.

“Giao tiếp trường gần được gọi tắt NFC.”

Khi Diệp Cầu Tác nói ra câu đầu tiên, mọi người ở trường quay lập tức bừng tỉnh mà gật đầu, từ NFC quen thuộc hơn nhiều so với thuật ngữ giao tiếp trường gần, mấy năm nay từ này thường được quảng bá trên điện thoại, nhưng cụ thể nó là gì thì đại chúng vẫn chưa rõ lắm, chỉ biết cách dùng giống như thẻ ra vào hoặc là thẻ xe buýt mà thôi.

Câu nói thứ hai của Diệp Cầu Tác là sửa lại những lời Vạn Ngữ Nhu vừa nói trước đó: “Đồng hồ y tế thông minh của Thiên Cầu không dùng phương pháp giao tiếp trường gần, các thuật toán trong đó rất phức tạp nên nó không phải là loại phương pháp có thể khái quát hóa được.”

Vạn Ngữ Nhu trên sân khấu có lẽ cũng không nghĩ đến lại có khán giả sẽ sửa lại lời của cô ta, sửng sốt một lát rồi khôi phục bình tĩnh, mang theo chút xin lỗi nói: “Chắc hẳn là một loại trong số đó, tôi chỉ nhớ mỗi cái này thôi.”

Ngụ ý như cũ là cho rằng chính mình vẫn đúng.

“Chưa bao dùng giao tiếp trường gần.” Diệp Cầu Tác lại một lần phủ định ý kiến của cô ta, thói quen cãi cùn của vị nữ chính này thật không tốt.

—— Kiến thức cần phải nghiêm cẩn.

Không khí trường quay có chút lúng túng, vì khi Diệp Cầu Tác nói lời này thì trên mặt không có bất kỳ ý cười nào, cộng thêm ánh mắt lạnh nhạt nên ở trong mắt nhiều người lại có vẻ hùng hổ doạ người.

Diễn viên kịch nói Tưởng Phi muốn xoa dịu sự lúng túng giúp Vạn Ngữ Nhu, nên nói với Diệp Cầu Tác: “Vị khán giả số bốn mươi ba nếu nói rằng thuật toán phức tạp, không chừng thì……NFC cũng chính là một trong số đó.”

Vị trí của Diệp Cầu Tác khá cao, khi cô ngồi trên đó liếc nhìn xuống khách mời dưới sân khấu, vô hình trung tỏ ra biểu hiện khinh thường, vẻ mặt dưới ống kính cũng lạnh như băng.

“Tôi đã nói rồi.” Diệp Cầu Tác cũng không cảm kích, đầu tiên là cô đã mấy ngày rồi chưa được nghỉ ngơi, bị kéo đến tham gia chương trình, lại phát hiện chính mình vô duyên vô cớ làm đá kê chân cho nữ chính trong một quyển sách, tâm trạng không hề tốt nhưng vẫn như cũ trầm ổn giải thích, “Thiết bị điện tử không dùng pin đúng là thường dùng phương pháp giao tiếp trường gần, nhưng đồng hồ y tế thông minh của công ty Thiên Cầu chưa bao giờ sử dụng phương pháp này.”

Vạn Ngữ Nhu và người dẫn chương trình còn chưa mở miệng, một nam khách mời trẻ tuổi khác lại hỏi ngược lại: “Tại sao cô lại chắc chắn như vậy?”

Dưới ánh đèn của ống kính, Diệp Cầu Tác gằn từng chữ một: “Bởi vì dự án phát triển của kỹ thuật Thiên Cầu nằm ở trong tay tôi.”

Mọi người trong trường quay: “…”

Đá phải thiết bản rồi hả?

Người dẫn chương trình vội vàng đi ra cứu vãn hiện trường: “Ha ha, thì ra vị khán giả số bốn mươi ba là người phụ trách dự án của công ty kỹ thuật Thiên Cầu sao? Được rồi, bây giờ chúng ta lại nhìn xem ba mươi người còn ở lại cuối cùng là ai nhé.” Đề tài thay đổi cực nhanh, thậm chí chủ đề về người phụ trách dự án của công ty kỹ thuật Thiên Cầu còn chưa được bắt đầu.

Ánh đèn cùng ống kính dừng trên người Diệp Cầu Tác nhanh chóng dời đi, cô cũng không thèm để ý, yên tĩnh mà ngồi tại chỗ, tiếp tục nghĩ về quyển sách trong mộng xem kia.

Trả lời câu hỏi xong, Diệp Cầu Tác vừa may đứng ở vị trí hai mươi chín, có thể tham gia vòng hai của chương trình.



“Tư liệu của số bốn mươi ba đâu? Mau tìm đi.” Sau khi chương trình ghi hình xong, đạo diễn đứng ở hậu trường hỏi trợ lý.

Khán giả trước khi tham gia ghi hình đều phải điền một mẫu thông tin, trên cơ bản là tên họ, phương thức liên lạc và nghề nghiệp.

“Tôi đi tìm ngay… Là ở đây.”

Đạo diễn ngồi trên ghế, trong tay cầm tư liệu của khán giả số bốn mươi ba, cũng chính là tư liệu của Diệp Cầu Tác. Ánh mắt ông ta dừng ở cột nghề nghiệp, trên đó viết rõ ràng là giáo viên.

Từ ""giáo viên"" này bao hàm phạm vi quá lớn.

“Đi tìm hiểu xem người phụ trách dự án đồng hồ y tế thông minh của công ty kỹ thuật Thiên Cầu là ai?” Đạo diễn ngẩng đầu nói.

Trợ lý dùng máy tính tra một hồi rồi nói: “Đạo diễn, trên đó chỉ ghi một cái họ, đây hình như là dự án cơ mật.”

“Họ gì?”

“Diệp.”

Đạo diễn gật đầu: “Vậy người phụ trách đúng là khán giả số bốn mươi ba rồi.”

Một nhân viên công tác bên cạnh khác xen mồm vào: “Người phụ trách của công ty kỹ thuật Thiên Cầu thật là trẻ tuổi, vậy mà còn có thời gian tới chỗ chúng ta ghi hình chương trình hả? Tôi nghe nói mỗi một người của công ty này đều mang giường gấp đi làm, hàng ngày đều phải thức đêm làm việc.”

Đạo diễn nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi trợ lý: “Cậu còn tra được gì nữa không?”

“Hết rồi, trên đó chỉ nói trường học hợp tác với dự án là đại học Hoa Kinh.”

“Đại học Hoa Kinh?” Nhân viên công tác này tinh thần đột nhiên phấn chấn, “Đạo diễn, vị khán giả số bốn mươi ba kia chắc chắn không phải người phụ trách của dự án này đâu, họ hàng tôi có con cái học ở đó, xác thật có một giáo sư họ Diệp rất lợi hại, nhưng lại không trẻ tuổi như vậy.”

Không chờ đạo diễn mở miệng, trợ lý bên cạnh đã lập tức tra ra vị giáo sư họ Diệp ở đại học Hoa Kinh.

—— Diệp Thu Tô, luôn là người đi đầu trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, được mệnh danh là giáo sư xinh đẹp lại độc thân.

Nhưng dù xinh đẹp, năm nay cũng đã bốn mươi tuổi rồi.

Đạo diễn nhìn ảnh chụp trên bách khoa toàn thư, ngoại hình hoàn toàn khác với khán giả số bốn mươi ba.

“Ngay cả tên họ cũng đều na ná nhau, vị khán giá số bốn mươi ba này không phải là do cái công ty nhỏ nào nhét tới chứ.” Trong đầu nhân viên công tác nảy ra suy đoán.

Sắc mặt đạo diễn lập tức trở nên lạnh lùng, trong giới loại chuyện giả mạo này cũng không hiếm, giả danh phú nhị đại nhiều vô kể, không ngờ bây giờ còn có người dám giả mạo giáo sư.

“Đưa tôi số điện thoại của nhân viên cắt ghép hậu kỳ.” Đạo diễn mặt tối sầm đứng lên.

____________________

edit: vile

beta: Khánh