Chương 8

Tòa nhà Văn Hòa thuộc Viện Văn học, cách phòng thực nghiệm của Diệp Cầu Tác một đoạn, nhưng cuối tuần thường sẽ không có ai ở đó.

Tạ Khê là một đại minh tinh, chỉ cần không để lộ tin tức ra bên ngoài, hẳn là sẽ không có người tới đó góp vui.

Sau khi ở trong phòng thí nghiệm cả buổi sáng, Diệp Cầu Tác đi tới căn tin để ăn cơm, cơm nước xong, cô đang định về lại phòng thực nghiệm để xem số liệu thì đột nhiên phát hiện có một người ăn mặc kín mít từ đầu đến chân đang ngồi xổm ở cửa tòa nhà thực nghiệm.

Hai người hẹn gặp nhau lúc hai giờ, Tạ Khê đến cổng trường lúc một giờ, anh để trợ lý và quản lý trở về trước, anh vốn nghĩ mình có thể chơi game hơn nửa tiếng, ai ngờ vừa đi vào mới phát hiện mình không biết tòa nhà Văn Hòa ở đâu, tìm cả nửa ngày mới đi đến chỗ lân cận của tòa nhà thực nghiệm.

Phía trước tòa thực nghiệm có một biển tuyên truyền, Tạ Khê nhìn lướt qua, các dòng chữ ngoằn nghèo như đang nhảy múa trước mắt anh, Tạ Khê cảm thấy đau đầu liền dời mắt đến mấy tấm ảnh phía trên biển quảng cáo.

Tạ Khê xem qua mới phát hiện ở trên đó có không ít người “Thông minh tuyệt đỉnh”, anh nhìn qua cột cuối cùng thì thấy ảnh Diệp Cầu Tác, ảnh của cô giống như là bị người khác đặt nhầm chỗ, vì nhìn cô có vẻ lạc lõng giữa một dàn giáo sư bốn mươi năm mươi tuổi.

Anh cố gắng xem Diệp Cầu Tác đã đạt được những thành tựu gì rồi, nhưng trong mắt anh, những dòng chữ kia không được hoàn chỉnh, lại còn biết di chuyển.

Tạ Khê dứt khoát chụp một tấm ảnh gửi cho trợ lý, nhờ cậu ấy đọc cho anh nghe.

Trợ lý nhanh chóng gửi lại tin nhắn:

“Anh, đây là cái mà người ta gọi là thiên tài hay sao?”.

Tạ Khê: “Tôi nhờ cậu đọc chứ không phải nhờ cậu xem”.

Trợ lý: “À, trên đó nói Diệp giáo sư mười chín tuổi đã thi đậu tiến sĩ, bốn năm sau cô ấy tốt nghiệp, cùng năm đó được trường giữ lại để dạy học, cũng đạt được nhiều giải thưởng…đúng hơn là rất nhiều”-Trợ lý nhìn rất lâu, những từ này rất phức tạp đối với những người không chuyên.

Hình như rất lợi hại.

Tạ Khê nhíu mày, phỏng chừng trong cuộc sống không có thứ gì để giải trí, trọng tâm cuộc sống đều đặt ở việc nghiên cứu, về sau ai cùng cô yêu đương đúng là xui xẻo.

Lần trước Viện trưởng nói Diệp Cầu Tác luôn ở trong phòng thí nghiệm, Tạ Khê căn bản không có đi vào tòa Văn Hòa, trực tiếp đứng chờ ở cửa tòa thực nghiệm.

Sau khi đợi một lúc, anh không nhịn được lấy điện thoại ra, ngồi xổm xuống chơi game.

Mãi đến khi Diệp Cầu Tác xuất hiện trước mặt Tạ Khê.

“Không phải chúng ta đã hẹn ở tòa nhà Văn Hòa sao?”.

Mặt của anh bị che kín bởi mũ và khẩu trang nên Diệp Cầu Tác không nhìn thấy được, nhưng cử chỉ của đôi bàn tay mảnh khảnh đó lập tức nhắc nhở cho cô biết anh là ai.

Tạ Khê ngẩng đầu lên nói: “Tôi lạc đường”.

“Anh đợi ở đây đi, tôi còn có một số dữ liệu cần ghi lại”-Diệp Cầu Tác đi vòng qua anh, sau đó bước lên lầu.

Khi Tạ Khê lần nữa cúi đầu xuống thì nhân vật trong game đã chết rồi.

Anh không chơi nữa, đặt điện thoại vào trong túi áo của mình, lặng lẽ làm một “thần giữ cửa”.

Các sinh viên trong lúc ra vào sẽ vô thức nhìn anh, có người tuy rằng không nhìn thấy mặt anh, nhưng cũng biết được anh có khí chất không giống với người bình thường.

Diệp Cầu Tác cẩn thận chép lại số liệu thu được, sau khi cô gửi cho sinh viên nằm trong dự án mới cầm chồng sách của mình xuống lầu.

"Đây là bài tập về nhà của anh"-Diệp Cầu Tác đưa cho Tạ Khê một chồng sổ giấy rời dày.

Tạ Khê lộ ra đôi mắt chất vấn, nói:

“Tôi vẫn chưa lên lớp mà”.

Vậy mà còn có cả bài tập về nhà.

“Hiện tại chúng ta có thể vào lớp”-Diệp Cầu Tác không quan tâm đến cảm xúc của Tạ Khê, đi ở phía trước dẫn đường.

Thầy là do chính mình lựa chọn, hiện tại hối hận cũng đã muộn, Tạ Khê chỉ có thể theo cô đến tòa Văn Hòa.

Vì Tạ Khê mắc chứng khó đọc nên Diệp Cầu Tác không dùng bài kiểm tra để kiểm tra kho kiến

thức mà chỉ hỏi anh bằng ngôn ngữ nói.

Sau hơn một giờ, cô phát hiện ra số kiến thức cơ bản mà anh nắm đuợc không ít, chỉ là chữ của anh rất lộn xộn, cũng rất khó đọc.

Trong trường hợp này, muốn sửa xong bài tập quả thật là rất khó khăn.

“Trước đây anh có gia sư riêng không?”-Diệp Cầu Tác đứng trước mặt Tạ Khê hỏi.

“Có”.-Tạ Khê miễn cưỡng dựa lưng vào ghế:

“Một vị gia sư, một vị MC chuyên đọc sách”.

Rất nhiều sách và kiến thức của anh đều do “nghe” mà có.

“Nếu anh đã biết được kiến thức cơ bản, tôi cũng không cần phải dạy anh nữa”-Diệp Cầu Tác hiểu được việc Tạ Khê đến tìm gặp vị giáo sư ở đại học Thanh Bắc kia cũng chỉ là để đối phó.

"Tôi có thể không làm bài tập này được không?" Tạ Khê đẩy chồng sổ giấy rời dày cộp về phía trước, vừa rồi Diệp Cầu Tác đặt ra câu hỏi, anh còn tưởng rằng quản lý của mình đã nói với Diệp Cầu Tác về việc anh mắc chứng khó đọc.

Diệp Cầu Tác lại đẩy sổ giấy rời về, nghiêm nghị nói: "Không được".

Tạ Khê cau mày:

“Cô vừa nói không cần phải dạy”.

Anh đã nghĩ mỗi tuần đến đây chỉ để chơi game.

“Vở này là đặc biệt thiết kế cho anh, mỗi tuần anh phải chép lại các chữ mà anh nhìn thấy trong sổ một lần”.

Cấu trúc chữ viết trong tiếng Trung chỉ có vậy, mặc dù người mắc chứng khó đọc cũng có thể nhìn được vài cái, nếu anh có thể viết ra cấu trúc mà anh nhìn thấy, có lẽ anh sẽ tổng kết được một số khuôn mẫu.

"Loại chép bài này chỉ có học sinh tiểu học mới làm" .

Tạ Khê không muốn làm.

Giáo sư Diệp đứng trước mặt anh bất động: "Một tuần bảy trang, cuối tuần tôi sẽ sửa lại".

Sự thật chứng minh, người nào đó cũng chỉ nói miệng, sau cùng anh vẫn phải viết ra những chữ mà mình nhìn thấy.

Tạ Khê ngồi trong phòng học chép bài, Diệp Cầu Tác tựa người vào bàn học, dùng một đoạn tin nhắn liên hệ với người điều tra số liệu của công ty, nhờ bọn họ thu thập số liệu về các chữ trong mắt của người mắc chứng khó đọc.

Người trong phòng thực nghiệm hỏi cô có dự án mới phải không.

Diệp Cầu Tác trả lời là tạm thời không phải.

"Tôi không muốn viết nữa". Tạ Khê viết được nửa trang thì đặt bút xuống, dùng ngón chân đá liên tục xuống bàn, phát ra âm thanh nhịp nhàng.

Diệp Cầu Tác quay đầu lại, cầm lấy quyển sổ trên bàn, trên đó đủ loại nét chữ lộn xộn, mà thời gian chỉ mới trôi qua được nửa giờ.

“Viết hết đi”.

“Tôi đau đầu”-Tạ Khê nửa đùa nửa thật nói:

“Nhiều chữ như vậy, tôi nhìn lâu sẽ khó chịu”.

Diệp Cầu Tác không mắc chứng khó đọc, thậm chí còn có thể đọc nhanh như gió, cô cầm lấy quyển sổ giấy rời, nghĩ một lát rồi nói:

“Cho anh mười phút để nghỉ ngơi”.

Được Diệp Cầu Tác cho nghỉ, Tạ Khê lập tức lôi điện thoại ra chơi game.

Diệp Cầu Tác nhìn chằm chằm anh một lúc:

“Chơi game có chóng mặt không?”.

“Trong game không có chữ nào”.

Tạ Khê tưởng rằng Diệp Cầu Tác là người dễ nói chuyện, giáo sư trẻ như Diệp Cầu Tác phần lớn không biết cách dạy học sinh, anh còn nghĩ đến việc dùng ngày cuối tuần làm “ngày chơi game”.

Mười phút sau.

"Anh có thể tiếp tục chép".

"Để tôi chơi nốt đi"-Tạ Khê không thèm ngẩng đầu lên nói.

Diệp Cầu Tác đứng dậy lấy điện thoại trong tay ra, lập tức thoát ra và tắt máy:

"Thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc".

Vị minh tinh này một giờ cũng không thể an định được.

Tạ Khê: "...Tôi vẫn đang cứu người."

Diệp Cầu Tác lấy điện thoại từ trong tay anh ra, ném nó lên một chiếc bàn khác, lặng lẽ nhìn anh.

Cuối cùng, Tạ Khê chỉ có thể lấy cuốn sổ ra tiếp tục chép, thấp giọng nói:

"Chép lại thì có ích gì".

Sau khi Tạ Khê dành hai giờ để chép lại một trang, trợ lý và người đại diện đã vội vàng đến đón anh ở ngoài trường học.

"Tuần sau trực tiếp đến đây, cuối tuần sẽ có người ở khu thực nghiệm".

Diệp Cầu Tác không muốn nhìn thấy anh gây náo loạn trong trường.

Tạ Khê thờ ơ trả lời, thản nhiên đeo khẩu trang và đội mũ vào, trong lòng phàn nàn rằng Diệp Cầu Tác còn trẻ như vậy mà sống quá lỗi thời.

Thấy Diệp Cầu Tác chuẩn bị rời đi, Tạ Khê đưa tay nắm lấy cổ áo của Diệp Cầu Tác: "Giáo sư, cho tôi xin thông tin liên lạc của cô đi”.

"Buông ra"-Ngày đêm ra vào phòng thí nghiệm như giáo sư Diệp, người được các nhà nghiên cứu và sinh viên kính trọng, chưa bao giờ bị kéo cổ áo đột ngột như vậy, cô cảm thấy như lòng tự tôn của mình bị xâm phạm.

Tạ Khê từ từ buông ngón tay ra: "Thêm không?"

Diệp Cầu Tác quay lại, giơ tay chỉnh lại cổ áo từng chút một, với vẻ mặt thờ ơ cầm lấy điện thoại của Tạ Khê, nhập vào số điện thoại của mình.

"Còn có WeChat"-Tạ Khê thích dùng giọng nói, anh cảm thấy gõ phím rất phiền phức.

Diệp Cầu Tác cũng thêm WeChat, ghi tên mình trên điện thoại rồi đưa điện thoại cho anh, sau đó xoay người rời đi.

Nhìn thấy Diệp Cầu Tác rời đi, Tạ Khê nhíu mày, cúi đầu chậm rãi sửa lại ghi chú.



Tối cuối tuần ghi hình chương trình, ngày hôm qua rating tập 4 của chương trình “Giải đáp kiến thức” lại một lần nữa tăng vọt, cư dân mạng càng lúc càng tò mò về Diệp Cầu Tác, chương trình của bọn họ cũng càng có người bảo đảm.

Điều này khiến cho thái độ của đạo diễn tổ chương trình thay đổi, điều anh ta theo đuổi là rating của chương trình, là độ thảo luận của cư dân mạng, chứ không phải để nâng đỡ ai.

Đương nhiên ống kính cũng toàn lực đặt ở trên người Diệp Cầu Tác, kịch bản trong tay MC cũng nhiều lần bị sửa đổi, nhân vật chính cũng từ Vạn Ngữ Nhu trở thành Diệp Cầu Tác.

Trong quá trình ghi hình tập thứ năm, mọi người có mặt đều có thể cảm nhận được sự thay đổi.

Số lần MC tìm Diệp Cầu Tác nói chuyện càng ngày càng tăng, đặc biệt là số lượng khách mời tham gia chương trình ngày càng giảm.

"Giáo sư Diệp cũng tìm hiểu về mặt này sao?"-Sau khi Diệp Cầu Tác giải thích một phần kiến

thức về văn hóa Trung Quốc, MC hỏi: "Nếu tôi nhớ không lầm thì chuyên ngành của bạn là khoa học và kỹ thuật thuần túy".

"Thỉnh thoảng sẽ tìm hiểu".

Diệp Cầu Tác cũng ngạc nhiên bởi hành vi của tổ chương trình. Trong truyện gốc, sau mỗi tập, Vạn Ngữ Nhu sẽ nằm trong top hotsearch, khiến mọi người có thêm lòng tin vững chắc.

Cô liếc nhìn danh sách hotsearch của ngày hôm qua, tuy rằng cô không nhìn thấy tên của Vạn Ngữ Nhu, nhưng lại nhìn thấy tên của mình, có điều cô không nhấp vào, cũng không có hứng muốn xem.

Thực tế, nếu Diệp Cầu Tác xem những tập này, cô chắc chắn sẽ phát hiện ra rằng đoàn làm chương trình đã vô tình cắt giảm những cảnh quay của Vạn Ngữ Nhu.

Chương trình mới ghi hình được một nửa thì đã đến thời gian nghỉ ngơi.

Diệp Cầu Tác nhìn thấy tin nhắn của một sinh viên gửi cho mình nên đi ra ngoài, sau đó tự mình giải thích.

"Đúng vậy, băng tần C không đủ, hãy thử chuyển sang băng tần L..." Diệp Cầu Tác đẩy cửa ra và đi đến một góc của lối thoát hiểm, nơi đó yên tĩnh hơn một chút.

Nghe học sinh trả lời, Diệp Cầu Tác đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn lên lầu, nơi đó cũng có người đang nghe điện thoại.

“Thua Tạ Khê kia một phiếu, anh ta không chịu nghe lời đạo diễn nói”-Người đàn ông trên lầu vẫn đang nói, anh ta hạ giọng xuống rất thấp.

“Tuần sau sẽ có phân cảnh hồi sinh, lúc đó tôi sẽ được hồi sinh, sau đó giành lấy chức quán quân, không phải loại tình tiết như này khán giả rất thích xem hay sao?”.

“Dựa theo tình hình trên internet, cư dân mạng nhất định muốn tôi giành được chức quán quân… Anh ta ngông cuồng như vậy còn không phải do nổi tiếng sớm hay sao?”.

“Biết rồi, tôi chưa nói với ai là tôi có quan hệ, người lần trước cùng Tạ Khê cãi nhau về việc bỏ phiếu là người của đạo diễn”.

Diệp Cầu Tác đột nhiên hiểu ra người đang gọi điện trên lầu là ai.

Là nam chính trong sách, Lục Minh Triết.