Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi “ghét” Ngài – Tổng Tài Bá Đạo

Chương 3: Bảo vệ em

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô ngồi xuống cạnh nàng.

“Xin phép em nhé.”

Nàng ngồi dịch sang một bên.

“Vâng.”

Sau khi nói chuyện xong.

“Làm bạn chứ?”

“Hả? Với một người như tôi? Em có dám?”

Cô chòm đến nâng cầm nàng.

Nàng đỏ mặt quay đi.

“Kh..khi nào có tâm sự có thể nói với tôi.”

“Vậy à. Cho tôi xin cách liên lạc với em nhé?”

“À. Được.”

Nàng đưa cho cô một con chíp nhỏ, quẹt nhẹ vào điện thoại của cô.

“Này tôi hỏi.”

“Hả?”

“Em đã yêu ai bao giờ chưa?”

“Một mối tình lúc nhỏ.”

Nàng cười tươi rồi tiếp tục.

“Một người điển trai.”

“Thế à. Cần tôi đưa về không?”

Cô vừa nói vừa đứng lên nhìn nàng.

“Không cần đâu. Quản gia nhà tôi sẽ đưa tiểu Nguyệt và tôi về.”

“Ồ. Vậy vào trong và cùng bạn về sớm đi.”

“Ừm.”

Trong bữa tiệc.

Thiên Long nhâm nhi ly rượu trong tay.

“Này. Cô bé nhỏ của mày đâu?”

Minh Hằng đặt tay lên vai cô hỏi.

“Chạy rồi.”

Cô lạnh nhạt trả lời câu hỏi.

“Làm gì cô bé vậy?”

“Cô làm gì cậu ấy?”

Nhật Hạ khá lớn tiếng hướng Thiên Long hỏi.

Nhật Hạ bật định vị và gọi cho Hạ Nguyệt. Tuy nhiên mọi kết nối đều mất tín hiệu.

Minh Hằng vỗ vai cô.

Tai nghe của Thiên Long phát ra tiếng nói.

“Boss, có chuyện.”

Cô tắt âm truyền rồi nhìn Minh Hằng.

“Kệ đi.”

Cô nhấp ly rượu trong tay.

Nhật Hạ nhìn cô khó chịu.

“Cậu ấy có chuyện gì, tôi có chết cũng phải kéo cô theo.”

Nói rồi nàng vội vàng rời đi tìm Hạ Nguyệt.

Nàng vừa rời đi, Thiên Long đưa tay bật âm truyền cùng Minh Hằng bước nhanh đến vị trí vệ sĩ báo cáo.

Ở một góc phố nhỏ.

“Mày hay lắm con ranh, dám dòm ngó Đặng tổng của tao.”

Lý Vân bóp miệng nàng.

Hai tên đầu gấu hai bên như hai con hổ chuẩn bị vồ mồi.

“Hủy hoại nó cho tao.”

Ả vừa dứt cô hai tên đầu gấu liền lao vào nàng.

“AAAA. Tiểu Hạ.”

Nàng nhắm mắt hét tên Nhật Hạ trong vô thức.

“Mẹ nó, mày làm cái quái gì vậy hả?”

Hạ Nguyệt bấy giờ mới dám mở mắt nhìn khung cảnh trước mặt mình.

Một tên đầu gấu nằm gục dưới đất, tên còn lại bị Thiên Long bóp cổ.

“Bàn tay bẩn nào của mày đυ.ng vào cô ấy vậy hả?”

Hạ Nguyệt chạy lại ôm lấy cô khóc nức nở.

Cô thả tên đầu gấu kia ra ôm nàng.

“Không sao, không sao hết. Tôi đến trễ, em thiệt thòi rồi.”

Cô lấy áo choàng của mình choàng cho nàng.

“Không sao, không sao.”

Tay vỗ về nàng.

“Tôi sợ.”

Hạ Nguyệt ngước đầu nhìn cô như cầu khẩn.

“Không sao cả.”

Tên đầu gấu kia cầm một con dao ngắn lao đến đâm cô.

Cô ôm lấy Hạ Nguyệt gục xuống.

Máu tuông ra đỏ chiếc áo trắng đang mặc.

Minh Hằng rút súng chỉa họng súng vào vòng họng hẳn.

“Thằng chết tiệt này.”

“Đừng gϊếŧ, đem về.”

Thiên Long lên tiếng trấn tỉnh cô.

Minh Hằng nghiến rằng đập vào cổ hắn làm hắn bất tỉnh.

Cô quay lại nhìn Thiên Long.

“Có trúng chỗ hiểm không?”

“Không…đưa em ấy về đi.”

Quản gia Hoàng gia đến.

“Tiểu thư.”

“Ông đưa cậu ấy về đi.”

Nhật Hạ lên tiếng.

Hạ Nguyệt ôm lấy Thiên Long không buông.

“Sao cô lại đỡ cho tôi. Có phải cô điên rồi không?”

Nàng nhìn cô nước mắt đầm đìa.

Thiên Long lau nước mắt cho nàng.

“Đưa cho ấy về.”

Minh Hằng kéo nàng về phía Nhật Hạ.

“Cô về đi, tôi lo cho nó.”

Nàng gật đầu rồi rời đi cùng Nhật Hạ.

Minh Hằng lấy trong túi ra một típ thuốc nhỏ đổ một ít bột trắng lên vết thương của Thiên Long, vết thương nhanh chóng ngừng chảy máu.

“Gọi bác sĩ Thiên đến đây.”

“Rõ.”

Vài phút sau Thiên Mặc cùng chiếc xe của mình chạy đến.

“Cầm máu rồi đúng không?”

“Ừm.”

Minh Hằng quay sang nói với người đứng sau Thiên Mặc.

“Hắc Hắc, đem hai tên kia về bang.”

“Rõ.”

“Bắt Lý Vân.”

Thiên Long nhìn người đứng cạnh Hắc Hắc.

“Dạ.”

“Mau quay về biệt thư.”

Minh Hằng hối thúc.

“Ừm.”

Họ quay về biệt thự của Thiên Long.

“Không có độc.”

Sau khi kiểm tra một lượt Thiên Mặc lên tiếng.

Thiên Long gật đầu rồi đưa tay ra hiệu ra ngoài.

“Có triệu chứng lạ cứ gọi.”

Thiên Mặc nói thêm.

“Biết rồi.”

Anh rời đi nhanh chóng.

Minh Hằng thở dài.

“Tao không sao rồi.”

Thiên Long lên tiếng trấn tĩnh cô.

“Mày làm tao lo chết được. Mà mày chọn cô nhóc đó à?”

“Em ấy là cô bé đó.”

“Thật sao?”

“Ừm. Còn mày?”

“Tao cũng như mày. Nhưng mà…em ấy có người thương rồi.”

Minh Hằng cười khổ nhìn Thiên Long.

“Như nhau.”

Thiên Long lắc đầu cười khổ.

“Nếu cô nhóc không thích mày thì sao?”

“Bảo vệ là đủ.”

Cô cười mãn nguyện.

“Mày mới cười á? Ớn quá.”

“Đợi tao lành mày chết với tao.”

“Em xin lỗi đại tỷ. Hahaha.”

Trên xe Nhật Hạ.

“Cậu có sao không?”

Nàng lắc đầu.

“Đưa mình về nhà cậu thay đồ rồi hãy về nhà bà.”

“Ừm.”
« Chương TrướcChương Tiếp »