Chương 9

Cô lễ tân kiềm lại sự ngạc nhiên trong lòng, tự nhủ, chẳng lẽ ông chủ cảm thấy rất phiền vì hành động của Tề Đoàn Đoàn? Trước đây những người theo đuổi ông chủ xông vào công ty cũng không khiến ông chủ khó chịu đến thế. Không những không phiền, mí mắt ông chủ cũng không thèm nhấc lên.

Những trường hợp không quá nghiêm trọng thì ông chủ chỉ lệnh bảo vệ đuổi đi. Còn nếu hành vi quá đáng thì ông chủ sẽ gọi cảnh sát.

Trong suốt quá trình, ông chủ hoàn toàn không quan tâm, chỉ giao phó cho nhân viên cấp dưới xử lý. Hiện tại họ còn có một quy trình riêng để giải quyết những trường hợp như vậy.

Chỉ vì Tề Đoàn Đoàn không manh động xông vào, nếu làm vậy thì nhân viên dưới quyền sẽ xử lý, có lẽ cậu ấy sẽ không thể gặp mặt Trử Mặc.

Cô lễ tân chỉ mất một thoáng để suy nghĩ những điều đó, rồi vội vàng nói: "Người đã đi rồi."

Bên kia chỉ hờ hững "ừ" một tiếng, nói một câu "vất cả", cô lễ tân cảm thấy đối phương sắp cúp máy, bỗng nhiên nghĩ đến khuôn mặt đỏ bừng của Tề Đoàn Đoàn, theo bản năng vẫn nói: "Cái đó... vừa rồi cậu ấy bảo tôi nhắn lời cảm ơn tới anh."

Sắc mặt của Trử Mặc trống rỗng trong một giây, hiển nhiên không hiểu tại sao hành động đuổi người của mình lại nhận được lời cảm ơn. Tuy nhiên, anh nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, "ừ" một tiếng rồi cúp máy.

Nghe được phản hồi của Trử Mặc, cô lễ tân thở dài, ôi, cô đã nói rồi mà, cho dù cô giúp chuyển lời, ông chủ cũng sẽ không có cảm xúc gì to tát.

Cô lắc đầu, thôi được rồi, có khi Tề Đoàn Đoàn cũng sẽ không quay lại nữa.

Theo quan điểm của cô, Tề Đoàn Đoàn sẽ giống như những người từng thích ông chủ cô trước đây, sẽ không để lại chút gợn sóng nào trong trái tim đá lạnh của ông chủ.

Cô thở dài, rồi gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu sang một bên, tiếp tục làm việc.

***

Tề Đoàn Đoàn không hề rời đi, cậu chỉ đi sang quán cà phê bên cạnh. Từ lần trước đến đây với Đậu Diên, cậu đã phát hiện ra vị trí ngoài rìa của quán cà phê này có thể nhìn thấy cửa ra vào của Trử thị.

Điều đó có nghĩa là, nếu Trử Mặc rời đi, cậu có thể nhìn thấy từ chỗ này!

Chỗ này thoải mái hơn nhiều so với bồn hoa, có chỗ che nắng tránh mưa và còn có điều hòa, miễn là gọi một món đồ uống, dù ngồi bao lâu thì nhân viên cũng sẽ không đuổi cậu. Đây thật sự là lựa chọn tốt nhất!

Tề Đoàn Đoàn lau mồ hôi trên trán, gọi một ly trà sữa lạnh, thành ly trà sữa đọng những giọt nước mát lạnh. Cậu áp ly trà sữa đá lên má, nheo mắt tận hưởng cảm giác dễ chịu.

Tề Đoàn Đoàn lắc lắc chân, một tay cầm ly trà sữa, một tay nhắn tin cho Tề Năng Năng, khoe với đối phương địa điểm mới mà cậu phát hiện ra.

Tề Năng Năng đã nhiều lần muốn khuyên cậu nên bỏ cuộc, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại trong lòng.

Thực ra, nếu Tề Đoàn Đoàn là con người, có lẽ cậu sẽ suy nghĩ rất nhiều, chẳng hạn như sự khác biệt về địa vị xã hội giữa hai người, hoặc liệu cậu có gây phiền toái cho Trử Mặc hay không.

Nhưng Tề Đoàn Đoàn không phải con người, tuy cũng không hoàn toàn là một con thú hoang, vì cậu khác với những con vật bình thường, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu vẫn mang những bản năng hoang dã bẩm sinh.

Giống như việc rình rập con mồi, cậu có thể đứng đó im lặng, kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi con mồi hoàn toàn biến mất, hoặc bắt được con mồi, nếu không sẽ phải ở lì rất lâu.

Nói hay thì đây được gọi là kiên nhẫn, kiên trì bền bỉ. Nói không hay thì đây chính là chây lỳ.

Nhưng so với những người tự mình đột nhập vào công ty, Tề Đoàn Đoàn lại lịch sự hơn rất nhiều.

Nói sao nhỉ, cậu ấy không thể hoàn toàn có tư duy của một con người, nhưng vẫn kiên trì tuân theo các nguyên tắc của loài người một cách nghiêm túc.

Cũng tính là khá kỳ lạ.

---

Hôm nay Trử Mặc tan sở khá sớm, trước khi trời tối, anh đã ra ngoài. Tề Đoàn Đoàn nhìn thấy anh lập tức mở to mắt, cậu đã trả tiền trước, cho nên lập tức xách chiếc túi gấu trúc chạy ra ngoài.

Nhìn thấy Trử Mặc sắp lên xe, cậu ấy vội vàng hét lớn: "Trử Mặc!"

Trử Mặc khựng lại một chút, Tề Đoàn Đoàn đã chạy lại tới gần.

Đôi mắt đen láy long lanh của cậu thiếu niên nhìn anh, đôi mắt đẹp như có thể hút người vào trong, tỏa ra ánh sáng lấp lánh phấn khích. Không quan tâm đến mồ hôi trên trán, cậu lục lọi trong túi gấu trúc rồi lôi ra một cái hộp đóng gói đẹp đẽ, tay run run đưa cho Trử Mặc.

Trử Mặc nhíu mày.

Tề Đoàn Đoàn mỉm cười rạng rỡ: "Tặng anh."

Trử Mặc không nhìn vào mắt cậu thiếu niên, lạnh lùng từ chối: "Không, tôi sẽ không nhận."

Vẻ mặt Tề Đoàn Đoàn rõ ràng tỏ ra thất vọng: "Tại sao vậy..."

Cậu hơi buồn, hít một hơi thật sâu, cúi đầu im lặng hồi lâu.

Ánh mắt Trử Mặc đổ dồn vào bàn tay của cậu đang nắm chặt cái hộp, những ngón tay trắng nõn nà điểm xuyến vài đốm đỏ đối lập trông khá chói mắt.

Cậu thiếu niên dường như rất buồn, cậu ấy không nói gì, nỗi buồn thầm lặng dường như càng thêm lay động lòng người.

Trử Mặc cũng không hiểu vì sao mình lại nghĩ như vậy, anh khựng lại một lúc, rồi lấy ví ra: "Bao nhiêu tiền?"

Tề Đoàn Đoàn lầm bầm: "Bao nhiêu là bao nhiêu?"

Giọng cậu thiếu niên nghe rất buồn bã, Trử Mặc cảm thấy mình dường như đã phạm tội tày đình, anh nói: "Món đồ này bao nhiêu tiền, tôi mua."

Đây là tâm ý của cậu thiếu niên, dĩ nhiên anh không thể cứ vô tình chấp nhận. Vì vậy, Trử Mặc chọn một giải pháp trung gian mà anh cho là hợp lý - mua món đồ đó.

Không ngờ Tề Đoàn Đoàn lại vui vẻ ngay lập tức, giọng nói mang theo một chút hân hoan nhỏ: "Anh muốn nhận nó sao? Miễn phí, do tôi tự làm!"

Trử Mặc khẽ mím môi: "...Ừ."

Tự làm, dường như không nên dùng tiền bạc để đánh giá.