Chương 15

Nhìn bộ dạng đáng thương ngồi trên đất của Trần Vân Hi, Cố Lâm Hạ không nỡ nhìn, nhẹ bước đi đến tựa như ngày đầu tiên mà ôm lấy cậu, anh cảm nhận được cơ thể cậu khẽ run liền nâng tay nhẹ vỗ về.

"Đó không phải là tham lam, là tôi có tình cảm với cậu, cậu xứng đáng nhận được nó, là tôi tự nguyện trao ra thì sao có thể trách cậu ích kỷ níu giữ."

Nghe từng lời nói cùng giọng điệu ấm áp, tựa như chuông gió đong đưa nhẹ nhàng, khẽ vỗ về trái tim không mấy cảm xúc của cậu. Trần Vân Hi khó có khi thật sự xúc động, nhưng cũng chỉ là chợt thoáng qua, như chưa từng tồn tại.

Cậu dụi dụi mặt trên vai anh, giọng nói mang theo âm điệu run nhẹ, thủ thỉ bên tai anh khơi gợi xúc cảm muốn bảo vệ của đối phương.

"Nhưng mà, tôi biết bản thân mình lại không có tình cảm nào là yêu như cậu nói, thứ mà tôi có chỉ là ý niệm muốn chiếm hữu, vậy thì làm sao công bằng với cậu."

Lời này quả thật làm lòng Cố Lâm Hạ hụt hẫng, dù sớm biết rõ nhưng không giấu được chút thất vọng, anh nói với cậu cũng như an ủi bản thân.

"Tôi biết." Cậu chưa từng được ai yêu thương, thì làm sao biết cách thương yêu ai là như thế nào. "Vì vậy, tôi sẻ dạy cậu. Tuy đây là lần đầu tôi thích một ai đó, nhưng ít ra cũng hiểu nhiều hơn cậu. Giống như hiện tại vậy, thông cảm cho nhau, vì người mình thích mà nhường nhịn, nguyện lùi một bước đó chính là một phần của tình yêu.” Hơn nữa trong tình yêu làm gì có công bằng, tôi rung động trước thì tôi thua.

Lời này tuy không phải lời nói khiến người nghe phải thản thốt, càng không phải chấn động nhân tâm. Thế nhưng lại là cọng rơm cứu mạng với người thích hợp, trong mắt Trần Vân Hi lúc này anh không khác gì tia hy vọng sống, giống như chúa cứu thế cứu rỗi cuộc đời bị nguyền rủa này của cậu.

Ánh mắt mông lung dần có tiêu điểm, đôi con ngươi đen láy phản chiếu lại ảnh ngược của anh, mái tóc anh có chút rối loạn vì vừa rồi chạy vội đến, hàng mày rậm luôn nhíu chặt nhìn cậu đầy lo lắng. Khắp người của anh lúc này đều là vì cậu mà biểu hiện, mọi thứ của anh không chỉ bộ dạng mà cả suy nghĩ, hiện tại đều thuộc về cậu.

Trần Vân Hi tham lam nhìn anh dần có thêm suy nghĩ riêng của bản thân mình, nếu người này có thể vì con người thật sự của cậu mà lo lắng, quan tâm thì thật tốt. Không còn là nguyên chủ yếu đuối nhưng lòng đầy kiêu hãnh, mà là một Trần Vân Hi đầy ham muốn và thủ đoạn.

Cậu từ từ nâng mặt nhìn anh, môi mỏng nhẹ run, lặp lại lời anh vừa nói.

“Thông cảm, nhường nhịn cho nhau là yêu? Cậu dạy tôi thật chứ, không ghét bỏ tôi?”

Từng câu cậu nói đều dùng giọng điệu cẩn thận, sợ nếu như có lời nào làm anh phật lòng, sẽ nhanh chóng thu hồi.

Cố Lâm Hạ đều nhìn ra được, lại thầm trách bản thân lúc đó vì sao không cân nhắc rồi làm. Một bên lại không dám phản ứng gì, nhở làm ra hành động nào doạ đến cậu, thì hỏng còn hơn được.

Đợi Trần Vân Hi nói xong, Cố Lâm Hạ mới gật đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ thì thầm vào tai cậu.

“Đúng vậy, cậu cũng sẽ phải tha thứ vì tôi có ý đồ với cậu, thậm chí còn xa hơn những gì tôi đã nói.”

Lông mày Trần Vân Hi khẽ nhếch lên, tò mò anh còn nghĩ ra điều gì hơn thế nữa.

Nhìn cậu ngơ ngác như vậy, Cố Lâm Hạ mới cảm thấy mình như cầm thú, thế nhưng còn lợi dụng hoàn cảnh của cậu mà dụ dỗ. Không chỉ có cậu tham lam, chính anh trong đầu đều là suy tính làm thế nào để có được cậu.

Hai người mang hai suy nghĩ khác nhau, lại hoà hợp mà chung mục đích, từ từ bước lên con đường của nhau. Không còn là vì nhiệm vụ nữa, mà là điều cậu thật sự muốn, cũng là thứ mà cậu khao khát.

Trần Vân Hi ít khi hồi tưởng lại kiếp trước, cậu sinh ra trong gia đình danh giá, được nhiều người ngưỡng vọng và sợ hãi. Thế nhưng ít ai biết, mặt tối của lối sống đầy hào quang này có bao nhiêu xiềng xích, những gì mà cậu phải làm từ khi sinh ra đã được trưởng bối trong gia tộc sắp xếp, cậu chưa từng làm những gì bản thân muốn. Nhiều ham muốn trong lòng cứ thế tích lũy, thế nhưng chưa lần nào làm được, những thứ bản thân khát vọng lại xa đến mức không thể chạm đến, lâu ngày đắp nặng lên tính cách đầy âm u và du͙© vọиɠ chiếm hữu.

Đối với một đứa trẻ muốn ăn một viên kẹo thì đó là việc dễ dàng mà hầu như đứa trẻ nào cũng làm được, khó hơn chút thì chỉ cần bĩu môi một cái, rơi thêm một hàng nước mắt thì điều nó muốn đã để trước mặt nó rồi. Thế nhưng từ nhỏ đến lớn, Trần Vân Hi chưa từng nếm qua, khó tin hơn là từ ngữ này chưa bao giờ xuất hiện trong đầu cậu.

Càng huống chi là tình yêu thương, trong cái gia tộc quan trọng là thể diện như mạng đó, thứ họ cần là làm sao có được kính trọng, chưa từng quan tâm đến cảm xúc dư thừa, hoàn cảnh đắp nặng ra con người, dù Trần Vân Hi cũng không thấy cuộc sống lúc đó có bao nhiêu đáng sợ, chỉ là có chút nhàm chán thôi.

Cho nên khi đối diện với tin tức mà bác sĩ riêng nói cậu sống không được bao lâu nữa, Trần Vân Hi cũng chẳng quan tâm mấy, cuộc đời này có điều gì đáng để cậu lưu luyến?

Khi hai mắt dần buông xuống, kết thúc một cuộc đời nhàm chán, lễ tang không có một giọt nước mắt khóc thương, vì sớm đã đào tạo thêm người thừa kế dự phòng, thiếu đi cậu cũng chỉ xem như tổn thất thời gian cùng một ít tiền lẻ.

Thế nhưng tưởng chào đón cậu là màn đêm tăm tối không tiếng động, hệ thống nhỏ xuất hiện khiến cậu không khỏi bất ngờ, liền trêu ghẹo một chút. Cơ mà có vẻ còn quá non đi hỏi vài câu đã error, sửa lỗi đến tận mấy lần, nhưng mà sức sống lại rất mãnh liệt, dù trêu thành ra thế nào vẫn cứ bay nhảy trước mặt cậu, Trần Vân Hi cảm thấy số lượng mình cười lần đó còn nhiều hơn là cả đời này cậu cộng lại, cứ tưởng như thế đã xong thế nhưng thú vị hơn nữa lại còn phát nhiệm vụ, trông còn rất vui, không có gì làm liền chơi với ngươi vậy.

Hệ thống bảo cậu cua đổ Cố Lâm Hạ, nhưng cậu không biết mình nên làm gì, bắt đầu từ đâu. Những gì cậu làm, đều là nhờ sự dạy dỗ từ gia tộc, là tham vọng, là thủ đoạn, thế nhưng chưa từng có tình ý gì bên trong đó.

Lợi dụng lòng thương cảm của người khác để đạt được mục đích cũng là một trong những thủ đoạn cậu được dạy, thế nhưng lại chưa từng có ai dạy cậu yêu là gì, làm thế nào để trân trọng người mình yêu.

Chỉ có anh, người đầu tiên không vì gì cả mà giúp đỡ cậu, không giống như cậu vì mục đích mà tiếp cận anh. Người này vì sao lại tốt như vậy, khiến cậu từng chút một bị anh thu hút, càng muốn có được thế này. Nếu nói ban đầu là vì thú vị mà làm theo lời hệ thống, thì hiện tại cậu thật sự nghiêm túc.

Những gì nãy giờ Trần Vân Hi nghĩ đến hệ thống nhỏ đều đọc được, nó không ngờ trước giờ ký chủ đều xem nó là một con game, ngẫu nhiên phát nhiệm vụ, đang không có việc gì làm liền lấy nó làm vật tiêu khiển, 050 quả nhiên nói đúng, con người đều xấu xa như nhau.

Trần Vân Hi bỏ mặc hệ thống mặt như oán phụ, buông tay ra từ từ áp người anh xuống, cậu bò lên ngồi trên người anh. Cố Lâm Hạ bị một loạt động tác này của cậu làm cho giật mình, hai tay không tự chủ đặt lên hông cậu, tai cũng bất giác mà phím hồng.

“Vân Hi, làm sao vậy?”

Trần Vân Hi như thật sự tò mò mà áp đến, không hỏi được thề không thả người.

“Cậu còn suy nghĩ thêm gì?”

Ánh mắt cậu khẽ nâng, môi mỏng đóng mở ẩn đằng sau là chiếc lưỡi đỏ hồng xinh đẹp. Cái nhấc tay hay là nhẹ chớp mắt, đều toát ra dáng vẻ mị nhãn như tơ, dụ người phạm tôi.

Mà nơi tiếp xúc ở tay càng làm anh ý loạn đảo điên, eo nhỏ mềm mại trong tay xúc cảm thật sự rất tốt, Cố Lâm Hạ không ngăn được nhớ đến giấc mơ tối qua, hoả trong lòng đang nhen nhóm, mà giấc mơ tựa như một cang xăng đổ thẳng vào, càng cháy càng to.

Cố Lâm Hạ vội đẩy cậu ra, cả người lui về sau cách cậu một khoảng xa, lúc này mới bình tĩnh trở lại.

Thế nhưng hành động này của anh chẳng khác gì liều thuốc kí©h thí©ɧ Trần Vân Hi, cậu cho là anh sợ mình mới hành động như vậy, lòng kiêu hãnh trong người cậu không cho phép bị cự tuyệt, tại sao lại tránh, không phải bảo yêu tôi sao?

Hệ thống đọc được một loạt câu hỏi vì sao trong đầu cậu, không khỏi lo lắng cho nhiệm vụ đầu tiên của mình, bỏ qua đau lòng vừa rồi liên tục kêu cậu hãy bình tĩnh. Nhưng cậu thế nào sẽ chịu nghe lời nó đây.

“Ting đối tượng nhiệm vụ đối với ký chủ +1 điểm yêu thích.”

“Ting, đối tượng nhiệm vụ đối với ký chủ +9 điểm yêu thích.”

Ngay lúc muốn bỏ qua tất cả hình tượng nhỏ bé yếu đuối mà cậu dàn dựng ra, lao đến cường thủ hào đoạt thì lúc này tiếng “ting, ting” thông báo hàng loạt từ hệ thống phát ra trấn tĩnh.

Hệ thống thông báo xong liền vui mừng hô hoán.

“Cậu ta căn bản là thích cậu, thỉnh không cần phá vỡ hình tượng, chúc ký chủ hảo hảo cố gắng, mau chóng có được ái nhân.”

Mà Trần Vân Hi cũng vì vậy mà ngơ ngác, một mặt hiện lên chấm hỏi thật to, vì sao yêu thích lại có thể hành động như vậy? Né tránh cũng là một loại thể hiện sự yêu thích à?

Cố Lâm Hạ bình tĩnh hơn rồi mới phát hiện vừa rồi mình làm gì, lại lo lắng cậu hiểu lầm mà đi đến kéo cậu đang quỳ dưới đất lên.

“Xin lỗi, vừa rồi không khống chế được...cậu không bị làm sao chứ?”

Trần Vân Hi có thể làm sao được chứ, trong lòng còn đang vui vẻ nhảy nhót, mắt thoáng qua một tia đắc ý, giảo hoạt tựa như hồ ly.

Thế nhưng nhanh chóng bày ra bộ dạng u oán lắc lắc đầu.

“Không sao, là tôi làm cậu giật mình, cậu không trách tôi chứ?”

Quả nhiên hành động lớn như vậy làm cậu sợ. Nhìn cậu như vậy, anh chỉ càng thêm đau lòng làm sao trách cậu được, hơn nữa còn là lỗi của anh, đều là vì giấc mơ đêm qua hại anh nghĩ ngợi lung tung doạ đến cậu rồi.