Chương 7: Bổ một đao kịch tính

Sau khi chạy thoát, cảm nhận được Tɧẩʍ ɖυ Lan không có đuổi theo, Trần Vân Hi đứng cũng không vững ngồi sụp xuống đất, như thể không tin được chuyện vừa rồi bản thân đã làm, hai vai cậu bất giác run rẩy.

Quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt như chực chờ muốn khóc môi khẽ giật nói.

"Lâm Hạ cậu nói xem, cậu ta có ví vậy mà tức giận rồi đánh tôi không?"

Cố Lâm Hạ nhìn cậu như vậy không khỏi có chút buồn cười. Nếu bản thân sợ cậu ta thành ra thế này, còn vì hắn mà dám đối đầu, phải nói cậu là ngốc hay dũng cảm đây.

"Tôi cũng không biết, nhưng vừa rồi nhìn cậu ta rất hung dữ, có thể sẽ đánh thật đấy."

Nghe lời anh nói, Trần Vân Hi càng thêm sợ hãi, môi cũng miếu ra hết cả rồi, có cảm giác sắp khóc đến nơi.

Nhìn bộ dạng đáng thương đó của cậu, anh cũng không nỡ trêu chọc nữa, đỡ cậu đứng lên nói.

"Vân Hi, yên tâm tôi sẽ không để cậu ta gây phiền phức cho cậu, từ nay đi học cậu cứ đi chung với tôi."

Trần Vân Hi vội xua tay lắc đầu nói.

"Không cần phiền cậu vậy đâu, tôi cũng không sợ đến mức đó mà.”

Cái bộ dạng này mà nói câu đó, nghĩ anh là đồ ngốc chắc.

Ngay khi cậu từ chối, Cố Lâm Hạ ngước nhìn cậu bằng ánh mắt long lanh, như thể hỏi cậu.

"Thật sự không được sao?"

Mà anh cũng đã thật sự nói ra miệng rồi, nhìn Cố Lâm Hạ như thế, ai mà có thể từ chối được cái nhan sắc này đây.

Chỉ thấy Trần Vân Hi bối rối, cúi đầu để lộ ra mái tóc bị gió thổi đến xù lông, cố tình che đi biểu cảm, lại lộ ra hai bên tai đã đỏ ửng.

Từ chối cũng không được, vì thế đành gật đầu đồng ý. Nhìn thì thấy cậu ngại ngùng các thứ chứ trong lòng đã nhảy nhót ăn mừng, dù sao đó cũng là mục đích ban đầu của Trần Vân Hi.

Cố Lâm Hạ nhìn cậu như vậy thật sự rất đáng yêu, tựa như cậu em trai nhỏ vậy, không thể kiềm chế được mà đưa tay lên xoa xoa đầu.

"Được, quyết định vậy rồi nha, tôi quay lại lớp đây, cậu đi chung không."

Như biết anh nghĩ gì, Trần Vân Hi phồng má trợn mắt, che đầu mình nói.

"Đừng có xoa đầu tôi, mẹ bảo sẽ không cao được nữa."

Cố Lâm Hạ thấy phản ứng của cậu thì cũng có chút kinh ngạc, không phải vì sợ, mà là cuối cùng cũng thấy cậu tươi tắn hơn trước rất nhiều. Nếu là trước đây, anh hoàn toàn không cảm nhận được độ tồn tại của cậu, có thể đang chui vào góc nào đó lẩn trốn, cả khuôn mặt như cá chết không chút biểu cảm.

Nhìn cậu của hiện tại, thật sinh động, cũng thật xinh đẹp.

"Chết tiệt, lại là cái suy nghĩ này."

Cố Lâm Hạ bị suy nghĩ của bản thân doạ cho giật thót, lúc nhìn Trần Vân Hi cũng hiện lên chút bối rối, vì thế thôi trêu chọc cậu xoay người tránh né.

Nhìn thấy anh cứ vậy bỏ đi, Trần Vân Hi vội chạy theo.

"Đợi đợi tôi với."

Tuy Cố Lâm Hạ không dừng lại, bước chân cũng tự động thu nhỏ để cậu đi theo kịp.

Nhìn thấy hành động của anh, Trần Vân Hi mỉm cười nói cảm ơn.

Sau đó lại gải gải lên mặt ngượng ngùng nói.

"Lâm Hạ này, chủ nhật tuần này cậu có bận việc gì không?"

Cố Lâm Hạ suy nghĩ một chút liền nói.

"Cũng không có việc gì đặc biệt, cậu có việc gì sao?"

"Ừm, tôi muốn mời cậu đi ăn, lần trước không phải bảo tôi mời sao, cuối cùng đều là cậu thanh toán, lần này để tôi mời cậu một bữa đi."

Anh nghe xong không nghĩ ngợi gì liền đồng ý luôn.

"Được, chúng ta sẽ đi đâu ăn?"

Nói đến đây Trần Vân Hi có chút bối rối rồi, dù sao cậu cũng phải người ở thế giới này, không biết chút gì hàng quán ở đây. Mà trong ký ức của nguyên chủ cũng không có nốt, cậu hầu như đều không ăn ở bên ngoài, cũng chẳng có bạn để hẹn đi chơi, nhất thời Trần Vân Hi còn chưa nghĩ ra địa điểm, vì vậy mỉm cười hỏi anh.

"Tôi ít khi ăn bên ngoài lắm, cậu có biết quán nào ngon không, giới thiệu cho tôi với."

Cố Lâm Hạ nghe hiểu, gật đầu rồi nói.

"Để tối về tôi gửi địa chỉ cho cậu."

"Được, cảm ơn."

Ngày hôm sau Trần Vân Hi theo thói quen sống từ kiếp trước, cậu ngủ thẳng một mạch đến chiều mới lười biếng bò dậy, phờ phạt như kẻ sắp chết đi thẳng vào phòng tắm, một lát sau ra ngoài đã tươi tỉnh hơn. Lục lọi trong tủ đồ, vì là mùa thu nên ngoài trời có chút lạnh, cậu chọn một cái áo phông hơi dày chút, khoác thêm cái hoodie zip, quần thì chọn quần đen dài đơn giản là được, nhìn tổng thể thì nguyên chủ không tính là lùn đâu, tỉ lệ chân của cậu cũng khá dài.

Mở cửa phòng ra ngoài, như thường lệ phòng khách không có ai, trên tủ lạnh vẫn dán một tờ giấy ghi chú màu vàng bắt mắt, tuy thật sự không phải là nguyên chủ, nhưng đã mấy ngày không thấy người thân, trong lòng cậu cũng nổi lên chút thương cảm.

Nhìn thức ăn đã ngụi trên bàn, cậu chỉ thờ ơ liếc qua rồi xoay đi, làm rất tốt việc xem nhẹ sức khoẻ, cậu ngủ một mạch từ sáng đến chiều, dĩ nhiên là vẫn chưa ăn gì, hệ thống cũng rất muốn thay dạ dày của cậu lên án.

Trần Vân Hi lấy giấy ghi chú mà mình đã cất đi ra, toàn bộ dán hết lên tủ lạnh, theo thứ tự mỗi ngày, làm xong mới ra khỏi cửa đến địa điểm đã hẹn với Cố Lâm Hạ.

Vị trí cũng không cách nhà hai người quá xa, là một quán chuyên bán đồ ăn vặt mà mấy thanh niên dạo này rất thích ăn, Trần Vân Hi chỉ gọi đơn giản một ly trà sữa trước, còn thức ăn lát Cố Lâm Hạ đến sẽ gọi sau.

Nhắn cho Cố Lâm Hạ hay tin mình đã đến, một lát sau đã nhận được hồi đáp từ anh. Cậu tựa người lên ghế, nhìn ra cửa sổ nhìn dòng người qua lại, thật sự quá là nhàm chán.

Nhưng từ lúc nhắn tin cho Cố Lâm Hạ đến giờ đã được 2 tiếng rồi vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, trong khoảng thời gian này cứ cách nữa tiếng cậu sẽ gọi anh một lần, nhưng đều là thuê bao. Trần Vân Hi cũng không gấp gáp, bởi vì cậu sớm biết hôm nay chắc chắn Cố Lâm Hạ sẽ không đến.

Trong kịch bản miêu tả đoạn này như sau.

Sau khi đe doạ Cố Lâm Hạ ở trường không được, Tɧẩʍ ɖυ Lan tức tối không có chỗ xả, trên đường đi vô tình đυ.ng trúng một nhóm người, bọn chúng chẳng những không xin lỗi còn muốn trấn lột cậu. Sẵn lúc đang tức giận muốn tìm bao cát, cậu ta liền cứ thế xông lên cho tên kia một đấm.

Dù Tɧẩʍ ɖυ Lan có đánh đấm giỏi như thế nào thì một cũng không địch được năm, ngay khi nắm đấm của tên kia sắp đánh lên má cậu thì Cố Lâm Hạ vừa lúc đi ngang qua, kéo cậu chạy đi.

Cũng nhờ lần này mà Tɧẩʍ ɖυ Lan nảy sinh hảo cảm với anh, cũng không còn gay gắt như trước nữa, dần dần hay qua lại nói chuyện rồi trở nên thân thiết hơn.