Chương 3: Sao tôi lại có học sinh dâʍ đãиɠ như vậy? (H)

Editor: Méo

Đồng hồ báo thức reo lúc mười giờ rưỡi, kênh trực tiếp của Cá Voi bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông màu trắng đơn giản, phản chiếu dưới ánh sáng êm dịu là đường cong rắn chắc.

Nhạc nền chậm rãi phát trong phòng trực tiếp, anh ngồi trước bàn, tay cầm một quyển sách tiếng Anh vừa dày vừa nặng.

"Chào buổi tối mọi người." Tiếng cười khẽ truyền qua micro, tựa như anh đang ngồi ngay cạnh.

Chữ lướt trên màn hình như đạn lạc, kín đến không thể thấy rõ.

"Hôm nay Cá Voi phải đi học sao?"

"Cá nhỏ đến rồi ~"

Anh hơi nhếch môi, giọng nói ấm áp: "Đúng vậy, hôm nay thầy Cá dạy mọi người học tiếng Anh."

Trần Ngữ Sương giả nôn trong lòng: "Người này cũng giỏi diễn thật."

Anh mở quyển sách bằng da trâu lên, dòng chữ to in hoa văn hiện ra trước màn hình:

"Wherever we go, we should remember past are false, memory is an one does fall the past, spring is no longer exists, even the most durable and maniacal love ultimately also is a fleeting reality!"

Anh phát âm rất lưu loát, từ đơn tiếng Anh được đè ở đầu lưỡi, thốt ra một cách ngắn gọn, là cách đọc tiếng Anh tiêu chuẩn.

"Mặc dù nghe không hiểu, nhưng tôi bắt đầu thấy mệt rồi."

"Đừng đọc đừng đọc nữa, thầy tha em đi."

Phát âm của anh rất dễ nghe, tao nhã như tiếng đàn violon, giọng nói qua micro giữa tiếng nước chảy, làm cho lòng người cảm thấy yên bình.

Trần Ngữ Sương chống cằm nhìn anh.

Chàng trai cao ráo khỏe mạnh, khi nói hầu kết gợi cảm hơi rung lên, lúc này nhìn anh rất quyến rũ.

Kẻ cuồng thanh khống Trần Ngữ Sương hiển nhiên rất hài lòng.

Ánh mắt anh đặt trên trang sách, một chút cũng không nhìn lên màn hình. Trần Ngữ Sương không quan tâm, liên tục tặng quà.

Đọc được một phần ba quyển sách, chữ chạy trên màn hình cũng vơi bớt nhiều, hẳn là nhiều người trong lúc xem đã ngủ mất.

Thời gian điểm tới mười hai giờ.

Trong lòng Trần Ngữ Sương có chút mong đợi khó hiểu.

"Hôm nay trực tiếp đến đây thôi." Anh kéo ống kính lại gần, xương quai xanh thẳng tắp hiện ra trước màn hình.

"Bảo bối ngủ ngon." Màn hình đen lại.

Trần Ngữ Sương không vội, cô rót ly nước, quả nhiên anh lại tiếp tục trực tiếp.

Vẫn là cảnh tượng vừa rồi, nhưng anh đã đổi sang mặc sơ mi trắng, mắt kính bằng bạc đặt cạnh quyển sách, bàn tay trắng trẻo nhẹ nhàng lau màn hình, tại tình cảnh này Trần Ngữ Sương vậy mà cảm nhận ra chút dâʍ ɖu͙©.

Trong lòng cô thầm mắng streamer 18+ này, nhưng tay lại quẹt vào tặng quà.

"Mọi người buổi tối vui vẻ nha." Hiển nhiên anh cũng thấy quà tặng lướt qua màn hình, khẽ cười một tiếng.

Giọng nói hôm nay lạnh lùng hơn hôm qua một chút, mang theo vài phần kiêu ngạo, có lẽ để phù hợp với vai thầy giáo của anh.

"Hôm nay, thầy Cá đưa mọi người... đi học." Hai chữ cuối cùng dừng ở đầu lưỡi mấy giây mới chậm rãi nhả ra, mang chút ý vị thâm trường, hiển nhiên không đơn thuần là nghĩa trên.

Anh rút quyển Toán học bên cạnh ra, mở trước mặt.

"..." Còn có cả đồ phụ trợ nữa à.

Anh bắt đầu tiến vào giảng dạy.

"Bạn học, hôm nay thầy gọi em đến phòng làm việc, chắc em biết lý do là gì rồi." Ngón tay thon dài nhẹ gõ lên quyển Toán học.

"Em ngủ cả một tiết học."

"Đây không phải lần đầu." Giọng anh có phần tức giận, làm Trần Ngữ Sương mơ hồ có cảm giác như đang nghe thầy chủ nhiệm cấp ba nói chuyện.

"Hả? Quá mệt? Em nói xem. cả buổi tối em làm cái gì?"

Trần Ngữ Sương thầm ói: "Nghe streamer 18+ livestream, không đủ dinh dưỡng."

"Đây là chuyện riêng của em?" Giọng anh lạnh lùng hơn.

"Hả? Là chuyện riêng gì, buổi tối không ngủ, ban ngày lên lớp ngủ bù?"

"Tôi không cần xen vào?" Anh đè thấp giọng, từng câu từng chữ phun ra, hiển nhiên bị chọc giận.

"Vậy hôm nay thầy sẽ dạy cho em, cái gì là tôn sư trọng đạo." Đầu ngón tay cuộn lại, gõ lên bìa sách, âm thanh không chói tai nhưng lại khiến người khác sợ hãi.

Trần Ngữ Sương cũng không nhịn được ngồi thẳng dậy.

Anh đeo chiếc kính màu bạc lên, sợi dây chuyền kim loại rơi xuống xương quai xanh, vừa lịch sự vừa bại hoại một cách khó hiểu.

"Cởϊ qυầи áo."

Trần Ngữ Sương: "?" Đây là thể loại gì?

"Tôi kêu em cởϊ qυầи áo." Anh đè giọng, âm thanh lạnh lẽo, có phần nguy hiểm.

"Đừng lừa thầy, cởi hết cúc áo còn lại ra." Tay anh gõ nhẹ trên mặt bàn.

Trần Ngữ Sương nhịn một lúc, cơ thể bắt đầu dâng lên chút du͙© vọиɠ.

"Ồ, phát dục không tồi."

Đây là lời mà một thầy giáo bình thường có thể nói sao? Trần Ngữ Sương trợn mắt nhìn người nọ.

"Đường sợ, thầy không hứng thú với em, chỉ tò mò mỗi ngày em làm chuyện riêng gì thôi." Giọng anh mang theo ý đùa cợt.

"Cởi đồ lót ra."

"Thầy không muốn gọi nhà trường tới, vì thế hy vọng em sẽ phối hợp một chút." Anh uy hϊếp.

"Tại sao lại ngực sưng như vậy? Hả?"

"Trên ngực còn có cả dấu tay." Rõ ràng anh đang rất tức giận.

"Mỗi tối em đều bận làm chuyện này?" Giọng nói giận dữ, giống như hận sắt không thành thép.

Diễn cũng nhiều thật, Trần Ngữ Sương ra sức nôn ọe trong lòng.

"Thầy nghe em giải thích? Tôi không muốn nghe." Khóe miệng anh giật giật, dây kim loại chạm vào nhau tạo thành tiếng leng keng.

"Cởi váy ra." Giọng có chút khàn.

"Chân cũng đẹp lắm."

Lỗ tai Trần Ngữ Sương đã đỏ hồng, đây là thể loại nhập vai xấu hổ gì vậy?!

"Hừ, em cho rằng tôi đang khen em?" Anh cười nhạo.

"Ngồi lên bàn, mở chân về phía tôi."

Yết hầu anh khẽ động: "Không muốn?"

"Tại sao qυầи ɭóŧ lại ướt đến vậy? Hả?"

"Bị thầy phê bình em sẽ ướt? Em đúng là..."

Anh khẽ cười: "Biếи ŧɦái."

Rốt cuộc ai mới biếи ŧɦái? Loại nhập vai xấu hổ như này, Trần Ngữ Sương cảm thấy phía dưới ẩm ướt, không khỏi ưỡn ẹo trên ghế mấy cái.

"Cởϊ qυầи lót ra."

"Soạt" một tiếng: "Sao bây giờ lại phối hợp như vậy?"

"Bởi vì thích thầy?"

"Ha." Anh thô bạo cởi mắt kính, tiếng lạo xạo truyền qua tai nghe, giống như ở ngay trước mắt.

"Phía dưới đỏ như vậy, tối qua tự mình chơi à?"

"Không phải? Thế sao lại sưng thành như vậy?"

"Chậc, âʍ đa͙σ còn đang run kìa." Anh giật lấy hai cúc áo, bờ ngực rắn chắc hơi lộ ra.

"Em sẽ không vì thầy nhìn mà ướt đấy chứ?" Giọng nói anh quá gợi cảm, khiến người khác nghe thấy không nhịn được mềm nhũn hai chân.

"Chậc, đúng vậy rồi."

Trần Ngữ Sương cũng không thể ngồi yên được nữa.

"Chảy nhiều nước như vậy?" Anh kéo ống kính lại gần hơn nữa.

"Sao tôi lại có học sinh dâʍ đãиɠ như em chứ."

Sao tôi lại biết streamer 18+ này chứ?!

Anh đặt đầu ngón tay trước ống kính, ngón tay thon dài để ở trước màn hình, đẩy lùi về sau.

"Cách xa tôi chút, tôi là thầy của em, đừng có quyến rũ tôi."

Trần Ngữ Sương: "..."

Trần Ngữ Sương: "?"

Đây là loại diễn viên gì thế, không phải anh quấy rối học sinh à? Còn giả vờ cái gì?

Anh hơi ngước lên, để lộ chiếc cằm thon gọn, mang vài tia bất khả xâm phạm.

"Tình huống của em tôi đã hiểu, mặc quần áo vào đi."

"Bây giờ mục tiêu chính của em là phải học cho giỏi, đừng có làm những chuyện như thế này."

"Ngày mai tới phòng làm việc của tôi, tiếp tục kiểm tra."

Trần Ngữ Sương phục: "Còn tiếp tục diễn?"

Anh ném quyển Toán học lên bàn, gáy sách đập vào bàn tạo thành tiếng.

"Trở về phòng học đi, thầy phải lên lớp."

Màn hình trực tiếp tối đen.

Trần Ngữ Sương nằm trên giường, hai chân ẩm ướt ngập tràn du͙© vọиɠ, yên lặng ngây người hồi lâu.

Người này không những trực tiếp 18+, còn diễn nữa.

Không thể cứu được!