Chương 31: Muốn côn ŧᏂịŧ của anh à? (H)

Editor: Méo

"Cởϊ qυầи lót ra."

Cá Voi trước ngực rung mạnh, kịch liệt hơn ban nãy, kɧoáı ©ảʍ gần như hút mất lý trí cô. Lòng bàn tay Trần Ngữ Sương dính đầy mồ hôi, trơn trượt suýt thì không cầm được món đồ này.

Lớp vải ẩm ướt kéo theo một sợi chỉ bạc từ tiểu huyệt xuống đất, sợi bạc đứt quãng trên ghế da màu đen, ánh sáng da^ʍ mĩ khiến đầu óc Lâm Cạnh choáng váng.

"Đặt chân lên tay ghế đi!" Anh hung bạo nhìn chằm chằm chất lỏng giữa hai chân cô, tay di chuyển càng nhanh hơn, côn ŧᏂịŧ như to thêm một vòng.

Trần Ngữ Sương cảm giác toàn thân mình đều dính mồ hôi. Hai chân cô đặt lên tay ghế, xúc cảm lạnh lẽo khiến cô run rẩy, nhưng sự lạnh lẽo đó tan biến rất nhanh, chỉ còn lại sự khô nóng trong cơ thể bao lấy.

Như có ánh mắt sắc lạnh lướt qua giữa hai chân cô, vừa chân thật lại vừa hư ảo. Dù thế nào thì cô vẫn đắm chìm vào kɧoáı ©ảʍ không thể thoát ra được, môi âʍ ɦộ khép mở hiện ra vách tường tiểu huyệt hồng hào bụ bẫm.

"Đệch..." Anh nhỏ giọng mắng một tiếng, động tác vuốt ve côn ŧᏂịŧ càng thêm nhanh: "Đừng nghịch vυ" nữa, đặt Cá Voi con lên âʍ ɦộ em đi."

Phía dưới cô đã sắp không chịu nổi, nơi đó ngứa ngáy như muốn được chú ý. Anh vừa nói xong thì cô đã lập tức đặt vật nhỏ đang rung kịch liệt trên tay xuống hạ thân, kề sát vào hạt đậu đỏ đang sưng lên.

"Ưʍ... a..." Âm thanh kiều mị phiêu đãng trong không khí, âm cuối còn hơi bay cao.

"Quá... Kí©h thí©ɧ..." Nước mắt cô trào ra, miệng huyệt phun ra một hỗn hợp trắng tinh, âʍ đa͙σ cô bị kí©h thí©ɧ mãnh liệt đến mức không nói thành lời.

"Tiểu huyệt thoải mái lắm hửm?" Cơ thể anh ngày càng cách xa màn hình, cự vật to hồng cùng bàn tay đang di chuyển cực nhanh lồ lộ hiện ra, dâʍ ɖu͙© đến mức khiến cho miệng lưỡi cô đều tê dại.

Hốc mắt cô đỏ ửng, nước mắt chảy ròng qua khóe mắt, vừa đáng thương lại vừa quyến rũ.

Lâm Cạnh thở hổn hển, không cất lời. Anh nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình, cự vật dưới tay như muốn xông thẳng vào tiểu huyệt hồng hào kia.

"Nói ông xã nghe, tiểu huyệt thoải mái lắm phải không? Hửm?" Anh khàn giọng hỏi, âm thanh gợi cảm khiến người nghe run rẩy. Trần Ngữ Sương vừa nghe được một giây thôi đã tê rần nửa người.

Cô không kiềm được âm thanh rêи ɾỉ trong họng mình, tựa như không thể từ chối được giọng nói của anh, ngập ngừng lại đứt quãng: "Thích... ưʍ..."

Anh vẫn chưa tha cho cô, giọng nói ngày càng từ tính: "Thích ở chỗ nào?"

Tiểu huyệt run lên từng đợt như muốn phun trào, cô nức nở đáp lại: "Thích... Tiểu huyệt thích... Hức..."

Anh hài lòng khẽ cười, chất lỏng chảy ra ngày càng nhiều từ côn ŧᏂịŧ giữa hai chân, nơi bàn tay vuốt ve phát ra mấy tiếng vô cùng da^ʍ mĩ.

"Đặt đầu của Cá Voi con vào động huyệt đi."

Đầu cô mông lung nóng hổi như bị say xe, càng giống như bị sốt: "Đặt Cá Voi con vào đi." Câu này giống như đặt anh vào tiểu huyệt vậy, đặc biệt làm người khác ngượng ngùng.

Miệng huyệt co rút liên tục không ngừng, ngay lúc đầu vật nhỏ rung rung đi vào miệng huyệt, âʍ ɦộ lập tức mυ"ŧ chặt lấy.

"A..." Cô run rẩy, hai chân co quắp lại. Huyệt nộn không chịu nổi sự kí©h thí©ɧ mãnh liệt đến vậy, kɧoáı ©ảʍ từ cột sống chạy thẳng lêи đỉиɦ đầu như muốn làm cô phát điên, hai chân xoắn chặt vào nhau, không kiềm được mà bật khóc.

Anh bình tĩnh gọi cô: "Sương Sương, mở chân ra cho tiểu huyệt lộ mặt nào."

Hai chân cô khép chặt theo bản năng, cả người co cụm lại giống như con tôm đã chín. Cô mở hai chân ra, để cơ thể hoàn toàn lộ ra trước mặt anh.

"Ngoan lắm." Âm cuối mơ hồ không rõ tiếng, dù cho bất cứ ai nghe được cũng lâm vào vực sâu du͙© vọиɠ, Trần Ngữ Sương tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Cá Voi con mềm mại bị huyệt thịt nuốt chặt lấy, rung mạnh truyền vào máu đến tai cô, cực kỳ rõ ràng. Cô bóp cái đuôi hơi nhô lên của vật nhỏ này, ngón tay đặt hết lên miệng huyệt dính ướt, sắp không thể nào cầm chặt được vật nhỏ đang dính nhầy này nữa.

Cô nhắm mắt ngửa đầu, ngăn không cho nước mắt chảy xuống. Mồ hôi nhỏ giọt trên cơ thể cô, nhưng lại bị hơi nóng làm cho bốc hơi rất nhanh. Miệng cô khẽ cất lên miếng tiếng rêи ɾỉ mềm nhũn, trong phòng tràn đầy hơi thở dâʍ ɖu͙©.

"Sương Sương thật là dâʍ đãиɠ, tiểu huyệt chảy thật nhiều nước. Anh muốn cắm vào trong em." Giọng anh khàn khàn hổn hển, tốc độ bàn tay càng nhanh hơn.

Trần Ngữ Sương cố mở to đôi mắt mơ hồ, nhìn về màn hình tràn đầy hình ảnh da^ʍ mĩ.

Côn ŧᏂịŧ vốn đã khổng lồ này lại còn to hơn, gân xanh dưới lớp tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa da^ʍ vừa xấu xí, bị bàn tay thon dài đẹp đẽ vuốt ve càng khiến nó thêm dữ tợn.

Đầu óc cô bị cự vật làm cho choáng váng, giống như bị mất trí mà hơi hé môi, đầu lưỡi ló đầu khỏi hàm răng, như muốn liếʍ láp gì đó.

"Ha..." Anh không nhịn được hừ nhẹ: "Muốn côn ŧᏂịŧ của anh?"

Lúc này cô mới nhận ra hành động vừa rồi của mình, ngón chân xấu hổ cuộn tròn lại, miệng ngậm chặt không hé một lời.

Anh cũng không quan tâm, càng dùng sức xóc côn ŧᏂịŧ: "Cho côn ŧᏂịŧ vào miệng em được không? Tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra đều cho em hết."

"Ưm a..." Cô nức nở, cách lớp màn hình nhưng lại như thật, không kiềm được mà tưởng tượng cảm giác bị anh cho côn ŧᏂịŧ vào miệng.

Hẳn là tanh lắm...

Trong đầu cô đều là tưởng tượng không thể nói thành lời, ngón tay run rẩy hơi siết chặt quả trứng Cá Voi con, nào ngờ lại bị miệng huyệt đói khát hút hết vào.

"Huhu... Đừng!" Sau lưng quả trứng là chiếc đuôi thon dài, dị vật đột nhiên quét qua miệng huyệt như muốn khiến cô phát điên, mang đến cho cô kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ.

Cô vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, sợ đồ vật kia không lấy ra được nên khóc nức nở thò tay vào miệng huyệt đỏ tươi lấy nó ra.

Vì luống cuống nên càng khiến nó đi vào sâu hơn, cho đến khi khẽ chạm vào nơi mẫn cảm nhất thì đầu Cá Voi mạnh mẽ đè xuống, kịch liệt cọ xát.

"A...ưʍ..." Động huyệt bị vật nhỏ này làm cho sung sướиɠ, cao trào ồ ạt chạy tới, một luồng dịch trắng mãnh liệt phun ra từ miệng huyệt, rót đầy trên mặt đất.

"Đm..." Lâm Cạnh bị cảnh tượng da^ʍ mĩ như vậy kí©h thí©ɧ khiến đầu óc nóng lên: "Dâʍ đãиɠ!" Anh đứng dậy, nhắm thẳng cự vật sưng to sắp phun trào vào trước camera, động tác tay càng nhanh hơn.

Trần Ngữ Sương còn đang thất thần nức nở, ánh mắt nhìn qυყ đầυ trên màn hình như muốn chọc vào mặt cô, trong sự hoảng hốt như cảm nhận được hơi thở cực nóng da^ʍ mĩ phả vào mặt.

Cho đến khi anh phát ra hai tiếng rêи ɾỉ khàn khàn, qυყ đầυ khép mở phun ra từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng tinh khắp màn hình.

Trần Ngữ Sương ngây ngốc, há miệng như muốn tiếp lấy thứ vừa phun ra.